Khi đặt bút viết những dòng tâm sự , cũng là lúc em ra đi theo người ta thật rồi , cũng có thể em không đọc được .Bao nhiêu kỉ niệm xưa của chúng ta ngày còn đi học chung nhau đó, khi đó em vô tư hồn nhiên chẳng màng những gì diễn ra. Cũng là lúc đầu tiên anh gặp được em cũng khó lòng quên hình ảnh đó. Ngày ngày cùng đi học chung, cùng chung lớp dần dần ta cũng quen nhau và làm bạn nhau. cứ như vậy,anh vẫn muốn được gần em nữa, càng muốn ta như những người bạn thân, cùng ăn cùng học và cùng chơi. Thời gian cứ thắm thoát trôi qua chẳng mấy chốc anh cảm thấy em sao thật quá gần gũi mà thứ cảm giác ấy cũng không phải như người bạn thân mà anh cũng không thể tả nổi. Qua hàng tháng trời thứ cảm giác ấy vẩn đeo bám anh mà anh nào hay đó lại là tình yêu thiên liêng mà đời người chỉ có 1 lần đầu tiên là hạnh phúc , mà anh vô tình đã không hay để em buồn . Khi nhận ra đã quá muộn màng vì khi đó anh quá nhút nhát cuối cùng thì anh quyết định nói ra bằng cách viết thư gửi cho em nhưng không ngờ, em đã không đợi đựơc đã vội ra đi theo người khác . Khi đó anh mới biết bức thư viết cho em đầu tiên cũng là bức thư cuối cùng . Thật đau xót lẫn chua chát mà ai cũng không kèm được nước mắt , chỉ vì lổi lầm đó là chính do anh gây ra đâu thể trách em khi người vô tâm đầu tiên lại là anh. Cuối dòng anh cũng không biết nói gì hơn ngoài lời chúc cuộc đời em hạnh phúc mà em đã lựa chọn nhé em Cuối thư một lần nữa cả lời lưu luyến xen lẫn mừng thầm cho người anh yêu đã dám lựa chọn hạnh phúc cho riêng em |