Em... người con gái một thời đã xâm chiếm hồn tôi Nhẹ như chiếc lá Thu rơi lắng vào trong tim nhỏ Phút đầu gặp em giữa khung trời thơ lộng gió Một thoáng ngập ngừng chẳng biết nói nên câu
Buồn buông sợi tóc bay bay
Thổi vào lòng biển, tóc ai phai màu...
Biển cũng biết buồn bởi hiểu ta
Ánh trăng thấp thoáng mỗi chiều tà
Lòng ai day dứt vì thương nhớ
Đã lỡ xa rồi mới nhận ra.
Lần đầu tiên nhìn thấy chú mèo có bộ lông xám trắng trong sân, tôi biết rằng đó là một chú mèo bị lạc. Trông chú ta thật dữ tợn, như một chiến binh bị thương với thân hình trông đến là kinh hãi, không ai muốn tới gần.