Bầu trời màu xám lạnh không phải là một điều gì qua bất thường đối với cô gái mang bó hoa màu trắng. Gió vi vút đâu đó trên tán cây. Chuông cửa leng keng. Ông chủ quán mỉm cười: “Cô lại đến!”.
Đàn bà sao mà khổ thế! Có khi đến chết mới hết khổ. Thế là hết một kiếp luân hồi. Khổ cả đời người rồi còn gì, nếu mà có kiếp sau cũng xin một lần được làm đàn ông cho nhẹ cõi lòng. (^_=)
Người ta vẫn thường gắn cho mỗi cuộc tình là sai lầm hay đúng đắn. Liệu có rõ ràng quá không khi tình yêu đã được lý giải như toán học, hoặc đúng hoặc sai.