Tôi và cô mải mê đi dọc triền đê. Trong khi tôi phởn phơ, háo hức bao nhiêu thì cô tôi tư lự bấy nhiêu. Chợt như có gì bùng cháy trên gương mặt cô, ấy là khi phảng phất xa xôi trong gió chiều một mùi hương rất lạ, rất khó nắm bắt cứ như lan toả, lại cứ như dâng lên nhưng lại cũng có thể nghĩ nó lắng xuống từ chân trời.
Ai biết thời gian chứng kiến cuộc tình kia mờ nhạt Và ai nhủ lòng mãi đừng quên Năm tháng trôi dù cố nhớ hay quên Đời vẫn ôm tất cả về theo miền dĩ vãn