Cho đến trước khi bị ngọn lửa táp trọn khuôn mặt, anh sực nhớ nụ cười ngây ngô của cô bé bước chân vào lớp 1.“Anh cũng cần phải cứng cõi để công nhận một điều nhiều khi chúng ta không hòan toàn thuộc về nhau. Thậm chí chúng ta có những suy nghĩ về nhau tồi tệ. Như anh từng gọi thầm em là gái bao. Em cũng từng nghĩ rằng anh là thằng dại gái đến mê muội”
Thanh Trúc ngồi giữa phòng làm việc có gắn máy điều hòa không khí. Trúc thấy lành lạnh, nhất là phần chân bên dưới robe. Nàng kéo cao cổ áo, chăm chú nhìn về phía ông Tổng Giám Đốc ngồi sau chiếc bàn to. Gần như ông Tổng giám đốc nào cũng giống nhau. Mái tóc muối tiêu, đôi kính cận, sống mũi thẳng và chiếc miệng uy quyền. Trên bàn có một biển nhỏ bằng mica đen, chữ vàng Tổng Giám Đốc Võ Văn Đạt.