Ngày đó tôi là cô bé tỉnh lẻ lần đầu tiên đặt chân lên Sài Gòn ăn học, thế giới của tôi là những chuỗi ngày cô đơn, buồn tẻ, ngày hai buổi đi về một mình trên con hẻm vắng.
Anh ví tình mình như hạt nắngCháy bỏng nồng nàn nhưng em sợ nắng phaiAnh bảo lóng lánh tựa giọt sương maiEm lại sợ dễ tan vào hư ảo