Nhưng có một điều mà tôi biết, và cả Hồng Thảo cũng biết, là cây viết mà cô Hoa đưa cho tôi hôm ấy chỉ giống hệt, chứ không phải là cây viết của tôi. Ngay từ khi viết những dòng đầu tiên, tôi đã nhận ra điều đó.
dạo này ít viết blog hơn và có lẽ sau này cũng thế,chỉ 1 thời gian ngắn mà xảy ra nhiều chuyện quá, nhiều đến mức k biết làm sao nên bắt đầu từ đâu nữa nhưng,mệt rồi, rằng có kể với ai thì cũng vậy thôi, k thay đổi đc điều gì,người ta nói khi niềm vui đc chia xẻ thì niềm vui ấy sẽ nhân đôi còn nỗi buồn đc sớt chia thì nỗi buồn sẽ vơi đi 1 nữa nhưng....