Cái di động trong túi quần chợt rung nhẹ. Tiếng nhạc chuông quen thuộc cất lên. Giọng đàn ông ấm áp: “Lan Chi ơi! Trung đây!”. Tôi khẽ “Ơi”, rồi im lặng chờ đợi. Từ khi quen Trung, tôi bắt đầu có thói quen chờ đợi.