Những hôm hai người tranh cãi mà tôi không chịu thua, anh đều nhấc bổng tôi lên ngang đầu và quay tít cho đến khi tôi sợ hết hồn xin anh buông tha mới thôi. Tôi thích cái cảm giác vừa sợ vừa sung sướng ấy.
Có khi nào chúng ta chợt cảm thấy không còn phương hướng để đi và cuộc sống dường như không còn ý nghĩa, hay có lúc nào chúng ta mãi trăn trở về giá trị bản thân, thậm chí ngờ vực cả con đường đã chọn...
Gần như đêm nào tôi cũng nghe tiếng rao ấy vang lên khắp xóm vắng : Ba…ánh…gi….o…ò…ò…! Tiếng rao đều đều, khàn khàn kéo dài trong đêm khuya tĩnh mịch nghe buồn não nuột, tưởng như tiếng cò, tiếng vạc kêu sương! Tôi bỗng nhớ lời hát ru của mẹ : “Con cò mày đi ăn đêm…” và trong lòng dâng lên niềm thương cảm người bán hàng rong quen thuộc mà xa lạ…
Nghe bài hát “Autumn Leaves” này day dứt quá. Sao em lại nhớ đến anh cơ chứ? Anh đã xa rồi, đã quên em rồi. Bây giờ anh đang hạnh phúc bên ai đó. Em hoảng hốt như một đứa trẻ bị bỏ rơi khi nhìn thấy anh bên cô ấy.