Tan buổi học tôi lon ton bước ra khỏi lớp. Mắt tôi chợt sáng lên khi bắt gặp tên hồi sáng. Không thể lẫn lộn được với cái dáng to kềnh càng và chiếc áo sơ mi màu mận chín. Tôi hăm hở bước nhanh tới đập tay lên vai hắn:
Lần này ta đang chờ và vẫn sẽ chờ đợi những điều tốt đẹp, cũng như sau cơn mưa thì phía xa đường chân trời sẽ ló rạng những ánh sáng của yêu thương. Cuộc sống cũng vậy, ta hãy xem những sai lầm và đau khổ ấy như 1 bài học cho chặng đường đi phía trước của mình. Đừng tắt đi nụ cười ngay cả khi hi vọng không còn. Ngoài kia mưa vẫn rơi và nỗi buồn trong ta đang hiện hữu. Nhưng thôi, hãy thả nỗi buồn theo những cơn mưa kia để trôi đi hết những giận hờn, cuốn trôi đi những điều mà ta không nên nhớ.