“Mẹ không nói nhiều nữa đâu nhưng mẹ nhất định không để con đi”- Mẹ nói với Lan, rồi quay sang Hùng, người yêu của cô: “Bác tin cháu sẽ đủ sức giữ con gái bác lại”. Hùng nhìn Lan, nói như vớt vát:
“ Khi còn là của mình thì thấy bình thường quá, để khi mất đi rồi lại thấy nuối tiếc, phải không?”.
Giọng buồn buồn và cái nhìn xa xăm của nhỏ bạn kéo em trở về miền ký ức đã chớm phủ bụi mờ. “Ngày xưa tao với L. cũng giống như mày với H…” Ngày xưa ư, nếu kể về câu chuyện của em ngày ấy, em đã có thể bắt đầu bằng hai chữa “ngày xưa” rồi sao?