Em biết giải thích thế nào cho sự ra đi của cuộc tình này đây? Tại anh? Tại em hay tại sự ngu ngơ khờ khạo để đến bây giờ em không cắt nghĩa cho mảnh vỡ tình đầu này. Ngày hôm qua, khi anh đánh đàn bản tình ca “I say that I love you” anh bảo rằng em là tất cả, rằng nếu có một ngày em bỏ xa anh, anh sẽ hận em và hận cả cuộc đời này.
Tình cờ một buổi chiều ghé quán cà phê có gốc phượng rực rỡ, bất chợt tôi nhớ anh da diết. Tại chiều nay buồn và yên tĩnh quá, hay tại tiếng nhạc “mùa hè đi qua rồi, tình yêu cũng qua rồi...” đang nhè nhẹ vang lên?
Khi cậu ko cần tôi nữa ... tớ sẽ đi ... đi đến nơi cậu ko thấy ... để cậu có thể dễ dàng wên tôi ... Còn khi cậu thực sự cần tôi ... thì tôi sẽ lập tức có mặt ... Đừng hỏi vì sao tôi lại thế ... !!! ... Dù có 1 ngàn lần tôi vẫn trả lời cậu rằng ... Vì tôi yêu cậu ...
Trên đời này ... có 1 thứ tình cảm đau đớn nhất nhưng cũng vĩ đại nhất ... thứ tình cảm mà 1 đứa như tôi -lúc nào cũng quan niệm cái gì ko thuộc về mình thì có cố vẫn vĩnh viễn ko thuộc về mình - không bao h đủ kiên nhẫn để theo đuổi ... đó là tình yêu đơn phương ....
“Em ơi, anh chẳng thể níu thời gian quay trở lại/ Có một thời em đã yêu anh...”. Em đi ra khỏi cuộc đời tôi như một điều bất hạnh nhất mà tôi đã từng phải gặp và nếm trải. Nỗi đau cứ âm ỉ trong tôi dẫu cho ngày đó cách đây đã 6 năm…