Bốn năm trước tôi biết đến em, hồi em học ở cấp II, từ năm lớp 6. Tôi đã có những dự định làm được việc gì đó cho em. Nhưng thời gian thì vẫn cứ trôi, còn tôi phạm phải tội vô tình.
Cách đây vài trăm năm có một người lính trẻ canh gác năm chiếc giá treo cổ ở bên ngoài thành Ephesus. Đêm đó, trời tĩnh mịch, không một ngọn gió. Mặt trời lặn đã được một giờ, mọi vật trên mặt đất chìm dần vào bóng tối. Nổi bật lên trên nền trời nhợt nhạt là năm chiếc giá xử giả phô những vết đen xương xẩu với năm cái tử thi rũ rượi như năm kẻ chết trôi.
Em làm sao nhầm được khi hình bóng anh vẫn ngạo nghễ trong trái tim em, khi trong từng giấc ngủ em vẫn mơ về anh. Em nhắm mắt lại, cố gắng xoá đi tất cả, nhưng vô ích, một cái gì đấy trong em vừa vỡ vụn.
Làm như thế khi ta “đang mơ”hay “đang yên giấc” ta vẫn “sống” vẫn mãi mãi giữ một vị trí nào đó trong tim mọi người dù nó có to lớn hay nhỏ bé với cả thế giới này!
"Những thông tin về cô bé chỉ có hai thứ: Bị bệnh bạch tạng, và hơi kì quặc."... Một cô gái nhỏ trong bộ váy màu xanh nước biển nhạt với chân trần và đôi tay gầy trắng muốt, đang khiêu vũ dưới cơn mưa lớn.