Và bây giờ đây khi anh không còn hiện hữu bên cạnh em mà đã mãi mãi xa – mãi mãi nằm lại nơi thâm u, buồn tẻ, trống vắng, lạnh lẽo thì em vẫn là một con bé chỉ biết yêu trong đợi chờ khao khát.
Ngày nay, người ta yêu vội vàng, chớp nhoáng nhưng có bao giờ tự hỏi đó có phải tình yêu hay không. Tôi chưa hề được cầm tay nàng nhưng đến bây giờ tôi vấn nghĩ nàng chính là tình yêu của tôi.
Những cơn mưa ùa về. Gió mưa có thể làm cho người ta bỗng nhiên lười nhác... Không còn cảm giác thích thú lang thang ngoài phố, tôi thèm cảm giác chui mình vào chăn nệm và thưởng thức một “khúc mưa” ngọt ngào của Phú Quang.