Mưa Xuân khiến em cảm thấy lạnh nơi cổ áo. Gió lùa qua vai chạm vào em buồn buồn như mỗi khi anh trà sát bộ cằm vào đôi má bầu bĩnh, căng hồng của em. Khi em quờ tay sang bên, một nỗi buồn đè nặng trong tâm trí em. Em thấy bên mình là cả một khoảng trống thênh thang như cái ngõ nhỏ nhưng mà lại sâu hun hút. Em không phải là mỹ nhân nhưng em muốn mình là người đẹp nhất trong mắt anh. Em không phải là một người nấu ăn giỏi nhưng em muốn mình là người nấu những món ăn ngon cho anh và các con. Em không phải là người dịu dàng, khéo léo nhưng em muốn mình là người đẹp trong mắt người khác phái. Em không phải là một bà mẹ hoàn hảo nhưng em muốn mình là một người mẹ tâm giao của các con. Em không phải là người thông minh, sắc sảo nhưng em muốn mình là người có thể hiểu hết được những gì anh nghĩ. Em không phải là người đa tình nhưng em muốn mình là một người có thể yêu thương tất cả mọi người. Và khi em không yêu anh không phải là em đã hết yêu anh mà vì em không muốn nhìn thấy anh chịu đựng mọi đau khổ và những dằn vặt bản thân cùng em. Em không bao giờ hết yêu anh cả. Cho dù mỗi khi em quờ tay sang bên em thấy trống trải và cả một biển trời nỗi nhớ bao quanh em. Và bây giờ đây khi anh không còn hiện hữu bên cạnh em mà đã mãi mãi xa – mãi mãi nằm lại nơi thâm u, buồn tẻ, trống vắng, lạnh lẽo thì em vẫn là một con bé chỉ biết yêu trong đợi chờ khao khát. Hàng ngày em không còn được nhìn thấy anh cười, không được cảm nhận hơi ấm của anh truyền sang bên, không được mắng yêu anh mỗi khi ra đường anh đi xe nhanh quá, và hàng đêm trước khi đi ngủ không còn được anh gọi điện chúc em ngủ ngon và nói những lời yêu thương...Nhưng đêm đêm em vẫn thấy anh và mãi mãi thấy anh luôn đi vào trong mỗi giấc mơ của em. Dù ở cách xa nhau không biết là bao nhiêu ngàn cây số nhưng chúng ta vẫn luôn hướng về nhau, vẫn yêu thương và vẫn đợi chờ để hướng đến một tình yêu đẹp phải không DC?