Tôi trở về thăm lại mái trường quen
Vẫn hàng cây bạch đàn xum xuê bóng mát
....................................................
Tôi ước mình trở lại hay bước tới ngày mai
Mà nơi đó tôi không còn đau khổ...
Vị vua nọ đã treo giải thưởng khá lớn cho ai vẽ được một bức tranh hoàn hảo về sự bình yên. Rất nhiều hoạ sĩ tham gia. Nhà vua xem xét kĩ lưỡng tất cả những bức tranh và cuối cùng chọn ra hai bức xuất sắc nhất.
Ngẫu hứng nào mà nhà thơ nữ đã tha thiết với tuổi hoa của một đời người như thế? Mùa kết trái có khi ngọt khi chua, khi sai mọng khi đèo đọt, sâu rữa. Nhưng hình như khi đã trưởng thành rồi người ta thường ít nhiều thèm thuồng nhìn lại tuổi thơ mình với tiếc nuối.
Hạnh phúc sẽ chỉ thực sự có được khi người ta biết yêu thương, trân trọng chính bản thân của nhau.....(Bất cứ ở đâu, hạnh phúc của bản thân phải dựa vào bản thân để sáng tạo, để tìm kiếm...)