...Ba biết không, con còn nhớ rất rõ cái đêm kinh khủng ấy, con ngủ cạnh ba, dù là không thấy ba khóc, nhưng con cảm nhận được từng giọt nước mắt nóng hổi ấy chảy vào tim con. Con biết so với những nỗi đau mà con chịu, nỗi đau mà ba chịu đựng lớn hơn con rất nhiều, ba phải chịu cảnh anh em trong nhà không nhìn mặt nhau, cảnh người đời cười chê, nhưng ba vì con mà chấp nhận tất cả...
Em tự tạo cho mình cái vỏ ốc, sống khép kín, không hề tin tưởng một ai, cũng không còn biết đến hai tiếng tình yêu nữa, em trốn tránh tất cả, bỏ lại quá khứ sau lưng, bắt đầu một cuộc sống mới của riêng em, em dặn lòng phải sống thật tốt, để sau này khi gặp lại anh, em sẽ ngẩng cao đầu rằng không có anh em vẫn sống tốt...