Em ơi em tình anh đang sống lại
Bên cung đàng anh hát khúc tình ca
Vẫn yêu em và chân thành như thế
Không một lời thay đổi trái tim đâu
Đã bao lâu trái tim anh không khóc
Nay vội vàng rơi giọt lệ đấy thôi
Vì yêu em một màu xanh muôn thưở
Vì dại khờ quá lắm phải không em
Anh đã khóc trong đem sầu vắng lặng
Nơi u buồn của những kẻ lang thang
Khi em đi em đâu nào hay biết
Em giết anh rồi em biết không em
<............................>
Em ơi em tình anh chỉ có thế
Em lấy đi rồi anh sống làm sao
Khi hồn anh là một bờ cát trắng
Gió cứ thổi và sống đập từng ngày
Để hồn kia hui quạnh cùng năm tháng
Cho tháng ngày anh nhớ đến mình em
Anh ghét anh một bản thân khờ dại
Yêu chi hoài chỉ mỗi mình em thôi
Như trời xanh không thiếu vắng mặt trời
Như cuộc đời không thiếu vắng người ta
Giá như anh là kẻ khờ ngơ ngẫn
Không biết gì thế giới của tình yêu
Giá như anh là trẻ con thơ dại
Không hiểu gì đến nỗi nhớ người ta
Nhưng anh biết điều đó là vớ vẫn
Khi sinh ra anh lại là chính anh
Biết yêu thương một con người như thế
Rồi lạnh lùng biết khóc khi cô đơn
Làm sao đây anh biết phải làm sao ?
Để quên em một con người như thế
Cho lòng anh không nặng bóng ê chề
<.........................>
Nhớ thương em anh biết phải làm sao ?
Trăng không tròn mà lá cũng không rơi
Khi được tin em có người yêu khác
Anh không buồn cũng không khóc đâu em
Anh chỉ khóc khi người yêu anh khóc
Anh chỉ buồn khi em đã không vui
Nhưng em ơi trái tim anh lại rộng
Mà lượng đời lại chặt hẹp cớ sao
Anh muốn yêu em chân thành tha thiết
Và một con tim da diết không lời
Thế sao nhưng một tình yêu quá chặt
Và cuộc đời lại chặt hẹp bấy nhiêu
Bắt anh yêu em rồi anh lai khổ
Bắt anh nhớ em rồi anh lại buồn
Nhưng em ơi ở phương trời nơi đó
Đừng dại khờ rơi giọt lệ nhé em
Hãy nhớ đến anh vẫn còn có anh
Luôn đợi chờ và mãi mãi nè em