Trời Nam đất Bắc phân kì
Nam nhi tuyệt vọng cũng si vì tình
Nữ nhi sao quá lặng thinh
Tuyệt tình hẹn ước cùng sinh năm nào
Chuốc sầu thét hỏi tại sao
Mình ta đứng giữa đời gào xót xa
Thế cuộc thời buổi can qua
Mỗi người mỗi ngả tình là gió đông
Nam nhi đứng trước dòng sông
Thả trôi dĩ vãng ngồi trông nỗi buồn
Chiều tàn lẻ bước mưa tuôn
Gió sương lạnh buốt khẽ luồn vào tim
Sống trong một cõi lặng im
Tìm em như thể tìm chim trên trời
Có lúc khóc chẳng nên lời
Nam nhi ai khóc vì đời đắng cay
Chỉ trong khi chuốc men say
Mới quên kết cục tình đầy bi thương
Mùa đông đứng giữa trời sương
Nhìn trông tuyết phủ mà thương chính mình
Hảo hán chết bởi trường chinh
Thi nhân chết bởi chữ tình mà thôi
Đời là vậy đó hỡi ôi !!
Anh hùng nuốt lệ buồn trôi theo dòng
Giai nhân có chắc hoài mong
Qua được ải đó thì lòng chẳng vương
Nhưng mà đừng chớ coi thường
Mỹ nhân điên đảo tình trường đớn đau
Nam nhi muôn kiếp đến sau
Khi ải đã đóng còn sầu nữa chi ??
Tình si ơi hỡi tình si
Thế gian bao kẻ đã si vì tình ???
Đánh đổi mạng sống của mình
Đời trai chốt lại chữ tình mà thôi
Một mình một bóng đơn côi
Tình xưa lỡ bước thì thôi đừng buồn ......