Thế là vợ, từ trên trời rơi xuống
Nhón gót son líu ríu mảnh đời em
Thế là ấm căn nhà thông thống gió
Vợ nâng niu bưng bít những lỗ rò
Em hai sáu (tuổi) đã trở thành chú rể
Mặt ngây ngô ngơ ngác giữa hôn trường
Vợ hai bốn vẫn ngượng ngùng e ấp
Bờ vai em có đủ chở che?
Từ hôm nay em thành người có vợ
Giấc ngủ bữa ăn được bấm lỗ, lập trình
Vĩnh biệt nhé những ngày xưa tung tẩy
Coi trời bằng vung, coi đất như... nồi
Từ hôm nay vợ là người làm chủ
Em thành tên nô lệ của tình yêu
Nô lệ ạ, ai cũng mong được thế?...
Để mà ngoan như chân ghế chân bàn
Rồi một buổi chợt giật mình ngơ ngác
Ngoài kia, nắng có còn vàng?