Nếu em hỏi: "Tình yêu là gì nhỉ ?"Anh sẽ bảo rằng: "Biết trả lời sao!"Khi vũ trụ bao la với muôn vạn vì saoKhi tình yêu con người với trăm ngàn trắc trởĐừng định nghĩa tình yêu, một điều không thể có!Hãy nói về tình yêu, như nói với chính mìnhNét trung thực hiền hòaNỗi khó khăn, hiện hữuAnh đã viết cho em muôn ngàn lời tâm sựDù thâm tâm chẳng muốn viết bao giờAnh đã nói với em trăm ngàn lời yêu thươngDù hiểu rằng, mình không hề được nóiAnh cảm thấy quanh mình như đêm tốiCảm tình riêng như muôn mối tơ vòMặc cuộc đời muôn ngỏ ngách quanh coTrong giông bão anh như đò vô hướngCó đôi lúc thấy chân mình cỏ vướngCỏ thật mềm, nhưng thắt chặt tim anhBước ra đi, lo hai ngã chia ngănMuốn ở lại ! Song sợ tình vụng dạiSuy gẫm tương lai, nghi ngờ hiện tạiBởi cảm tình vụn dại, vạn đường raThứ cảm tình trên miệng các loài hoaCó lẽ thật ! Nhưng chưa là vĩnh cửuTình cảm ấy đối với anh chưa đủDấu bàn chân chưa in phủ bụi trầnTrên đường đời còn vất vả, gian truânVới nghề nghiệp hẳn đôi phần túng thiếuLiệu lúc ấy có còn ai chịu hiểuHay mình anh tự hiểu lấy tình anhRõ cuộc đời như sợi chỉ mong manhNghĩa tri kỷ tan tành theo ảo mộngNhưng em hỡi tim anh bừng hy vọngMơ ngày mai khi gió lộng ngàn phươngHai con thuyền chưa dày dạn phong sươngVẫn kiêu hãnh vươn mình trên sóng cảMặc bão biển cố làm cho tan rãBuộc vùi xương gục ngã dưới chân cồnNhưng làm sao ngăn hai mảnh tâm hồnVẫn quyện chặt theo với hồn tranh đấuAnh nhìn em thấy bao điều yêu dấuEm nhìn anh chưa thấy được lòng anhEm nhìn đời trong ánh mắt long lanhChưa thấy cảnh chiều tà đang vụt xuốngỞ hiện tại em mang nhiều ước muốnRồi ngày mai em gặp phải cuồng phongGiữa cuộc đời như biển cả mênh môngEm sẽ sống không phút nào thanh thảnRồi em trách bởi tình anh lãng mạnYêu vội vàng không tính toán xa xôiĐể cánh hồng theo con nước buông trôiMặc sóng gió dập vùi thân liễu mảnhGiấc mộng đẹp chỉ còn là ảo ảnhHy vọng giờ như viễn cảnh mong manhEm giận hờn, em đỗ lỗi cho anhTại ai bảo rằng anh không nói trước.