Bầu trời buổi chiều mây đen kéo về miền tỉnh nhỏ Tây Ninh.Cảnh vật u ám gợi cho người ta thấy nổi cô đơn trống vắng trong lòng bùng cháy.Lộc bỗng khát khao có một tình yêu hồng thắm mà bao người quan niệm là một tình yêu đẹp.Dĩ nhiên niềm ao ướt của hắn kông ai có thể năng cản được, nhưng trong lòng hắn lúc nào cũng như có một cái gì đó như bức tường cao ngăn cản hắn đến với ước mơ của mình.Hắn bảng lảng ngồi trên chiếc xe đạp Martin rồi nhấc bước đạp.Dạo mấy vòng ở Thị Xã làm cho hắn khoay khỏa hơn.Trời bây giờ đã tối, hắn nhìn xuống chiếc đồng hồ đeo tay hiện rõ 8:30.Hắn bắt đầu đạp rảo bước trở về nhà.Trời bỗng dưng mưa to nhiều cơn gió lớn thổi ào ạt làm cho xe hắn nhiều lúc bị đẩy ngược.Hắn cố đạp thật mạnh để vượt qua những con gió dữ dội như nuốt chững hắn.Bỗng nhiên,hắn chợt nhớ đến mối tình nồng của hắn cũng gặp nhiều khó khăn như vậy.Mối tình mà hắn ước mơ như thần thoại đã tan vỡ lúc trưa khi cô bạn gái tên Ngọc gởi cho hắn dòng tin nhắn “a ah! E xl a. từ bấy lâu nay e luôn lừa dối a.e đã có n/y chúng ta không hợp nhau và chỉ có thể làm bạn.e xl.” Hắn lại bắt đầu nhớ lại khoảnh khắc đầu tiên hắn và Ngọc quen nhau.Khi Ngọc vô tình gọi vào máy hắn rồi hai người từ đó quen biết nhau.Từ ngày quen Ngọc hắn thay đổi hẳn,hắn thấy mình trưởng thành hơn cái độ tuổi 18 của hắn, có thể tự lo cho mình, tỏ ra hòa đồng,thân thiết hơn khi giao tiếp với mọi người và đặc biệt hắn chưa bao giờ nói dối Ngọc.Tuy chỉ quen nhau qua điện thoại nhưng Lộc lại gởi hết tâm tư tình cảm của mình vào Ngọc.Hắn cảm thấy rất vui vì ngày nào cũng có Ngọc quan tâm chăm sóc dù cách nhau ba bốn trăm km nhưng cũng chỉ với những dòng tin của Ngọc gởi cũng đủ làm cho hắn ấm áp cả cỏi lòng.Đơn giản chỉ là hỏi Lộc ăn cơm chưa,ngủ ngon không,bây giờ đang làm gì, sao a không mua thuốc uống……Lúc đó Lộc vui lắm nụ cười lúc nào cũng rạng rỡ xuất hiện trên khuông mặt tròn rám nắng,tinh thần phấn khích,hắn cảm thấy yêu đời hơn chừng nào hết.Rồi một hôm,cuộc tình mobile đang yên vui thì xảy ra rắc rối.Nổi thèm khát gặp mặt nhau của hai người tâm đầu ý hợp cũng bùng nổ và Ngọc gởi cho hắn vài tấm ảnh để gọi là “xem mắt”.Những tấm ảnh mà chắc có lẻ cả cuộc đời này hắn không thể nào quên được.trên tấm ảnh là một cô Ngọc khác hẳn với trí tưởng tượng của hắn dù hắn luôn nghĩ Ngọc là người con gái xinh đẹp.Đôi mắt đen huyền óng ánh ấp ủ những mộng mơ,sống mũi dọc dừa,đôi môi đỏ thắm và cái làn da trắng nỏn nà của người con gái Lâm Đồng làm cho hắn như không thể tin vào mắt mình.Hắn cảm thấy sung sướng và hảnh diện vì mình có thể quen được người con gái mà hắn chưa bao giờ dám mơ ước được quen.niềm vui ngày một dâng cao đến tột đỉnh bỗng trong hắn lại cảm thấy chút gì buồn bã,nổi buồn xen lẩn niềm vui khiến hắn không biết phải làm như thế nào mới đúng.Hắn soi mình trong tấm gương của tủ.hắn buồn lắm.Bây giờ hắn mới nhận ra nguyên nhân làm cho hắn phải âu lo,bất ổn,và đó chính là ngoại hình của hắn.Một cái mặt tròn rám nắng,một đôi mắt buồn u ám,cái mũi xẹp từ lâubây giờ vẫn thế,đôi môi nhợt nhạt khống chế tâm hồn và tệ hại nhất là hàm răng hô của hắn do nghiện game từ nhỏ mà có.Hắn biết hắn không xứng với Ngọc Nhưng tình yêu là vụng dại hắn nén nổi lòng vào 1 gốc trong tim.Nhưng hắn cũng nói với Ngọc “a xấu lắm chắc làm e thất vọng” từ khi gởi tin tim hắn lúc nào cũng loạn nhịp, tâm trạng bần thần,đôi bàn tay run rẫy lo lắng Ngọc sẽ nghĩ sao về mình.Nhưng kết quả lại ngược với ý nghĩ của hắn Ngọc nói hắn”e ko quan trọng chuyện xấu đẹp e chỉ cần trái tim a chân thật là đủ”.Hắn vui mừng không nói nên lời,nhắm đôi mắt,im lặng mà tận hưởng hương vị hạnh phúc ấm nồng của tình cảm,cái cảm giác vui còn hơn được ân trên phù hộ hay may mắn thắng được một ván bạc to đùng.Cứ thế,ngày nào hắn cũng vui vẽ tươi cười tận hưởng hương vị ấm áp của nắng mùa xuân mà Ngọc dành cho hắn.Ngày nào hắn cũng cùng mẹ nghe nhạc sến loại nhạc mà từ nào giờ hắn chưa bao giờ thích nghe dù chỉ một lần.Hắn còn cảm nhận được lời nhạc êm đềm đầy ý nghĩa,khi làm việc hắn cũng năng động và vui tính hơn và cũng từ hôm ấy cứ mỗi sáng nào cũng vậy Ngọc nhắn tin chúc Lộc một ngày an lành,hỏi Lộc ngủ dậy chưa,ăn sáng chưa,khi đi làm về thì hỏi có mệt không.những dòng tin mỗi lúc một nhiều khiến cho Lộc như Dang thực sự hưởng hạnh phúc một gia đình thật thụ.Cũng có những lúc Ngọc tỏ ra hen tuôn nghi kỵ làm cho Lộc cũng phải điêu đứng.Nhưng cũng chính những điều ấy làm cho Lộc mến Ngọc hơn và thấy được giá trị của Ngọc trong đời hắn là rất lớn.Hắn hỏi Ngọc có thể chờ hắn vài năm nữa cho hắn học xong đại học hay cao đẳng có nghề rồi hắn sẽ cưới Ngọc.Ngọc không ngập ngừng mà đồng ý.Lòng tin của Lộc đối với Ngọc bây giờ như tuyệt đối.Hắn quyết định chia sẽ những gì mà hắn còn giấu Ngọc.Gọi là những việc nhưng thực chất chỉ còn có khuôn mặt xấu trai của Lộc là Ngọc còn chưa biết.Lộc hứa sẽ gởi gởi hình cho Ngọc trong thời gian gần nhất vì từ nào tới giờ hắn chưa bao giờ chụp ảnh kể cả đi chơi với gia đình,bạn bè dù xa hay gần.thế rồi chiều hôm sau hắn đã thưc hiện lời hứa của mình với Ngọc.Tin đi rồi chẳng thấy tin về.Có vẽ như không khả quan lắm.Lộc đoán vậy,vì điện thoại cho Ngọc hoài mà không thấy trả lời.Sáng hôm sau,cái hạnh phúc bình yên đó vẫn được tiếp tục.Ngọc vẫn tiếp tục nhắn tin hỏi thăm và quan tâm Lộc như mọi ngày.Lộc vô cùng ngạc nhiên hỏi: “e ko thất vọng a”.Ngọc trả lời một cách nhẹ nhàng điềm đạm:”ảnh mờ quá em ko thấy gì anh chụp lại đi”.Tuy câu trả lời như không có gì xảy ra nhưng trong lòng Lộc bây giờ đã thấy lo sợ một điều gì mà chính hắn cũng không biết nữa.Mặc dù vậy nhưng hắn cũng vui vẽ đi làm.Đến trưa điện thoại bổng reo lên giai điệu SERENADE êm đềm và hắn nhận ra đó là tin nhắn của Ngọc.Vọi háo hức mở tin nhắn,hắn như chết đứng giữa trời,đôi bàn tay run run ko cầm vững được cây trụ của cái rạp sắt.Nét mặt rám nắng bây giờ cũng tái nhạt xanh xao,đôi mắt đỏ ngầu như muốn tuôn trào những dòng nước mắt. Từng dòng chữ trong bản tin của Ngọc như vang dội trong đầu hắn.Cố kiềm nén mình,tránh cho mọi người biết nhưng trong lòng bây giờ thì hình như hắn không còn biết gì nữa.Cãm xúc vỡ òa hắn như muốn khóc thật to cho cả đất trời thấu hiểu,muốn chứng minh cho mọi người biết hắn yêu Ngọc như thế nào.Bỗng tiếng kèn KAMAT vang lên dữ dội làm cho hắn sực tĩnh lại,những giọt mưa to rớt trên đầu hắn bây giờ cũng nhỏ và ít dần.Chợt hắn nhận ra rằng tình yêu là thế đó.Nó mãnh liệt khi chúng ta biết yêu là thế nào và có chỉ trong thời gian ngắn ngủi nhất mà nó có thể còn tiếp tục phát triển.