http://vn.360plus.yahoo.com/muadaumua076/
Em tìm quên người trong miền nhớ, nhắm mắt hờ, cố tìm âm thanh vọng lại, tiếng giày đó, hình như em đã quen lắm, thân thuộc lắm, mỗi khi em giả vờ ngủ vẫn nghe được tiếng bước chân anh gần hơn, rõ mồn một. Vậy mà suốt đêm nay rồi và bao đêm khác nữa, những bước chân anh vẫn mãi miết nơi nào, nền gạch cũ nhớ anh và em cũng nhớ.
Trái tim giả vờ khép cửa thế thôi, vì nó vẫn còn thao thức chờ người, tập nuôi những hy vọng mà sao xanh xao quá, em biết là sẽ không đủ sức đâu, vì ngoài kia ngày đang chảy vào đêm vội lắm, chắc không kịp giữ chút nắng gởi cho tình.
Em nhớ mùi thuốc Caraven anh hút, những điếu đầu lọc trong chiếc gạt tàn đỏ (em không thích anh hút thuốc nhưng vẫn mua cho anh dùng) bao giờ cùng còn hơn một nửa, đó là khi em giật lấy, dụi đi. Có những thứ dường như đã trở thành thói quen, ăn mòn vào tâm thức, khó thay đổi hay từ bỏ.
Khi người ta yêu, người ta bỗng trở nên ích kỷ lạ lùng, mà trước đây nào có như thế. Chiếm hữu ư? Gần như là chiếm hữu, vì bao giờ cũng muốn cất làm của riêng, để dành, có khi chẳng muốn chia cho ai dù chỉ là một ánh mắt nhìn, một bàn tay chạm lấy, một tin nhắn lạ, một nụ cười xã giao......Em từng mạnh mẽ là thế, bản lĩnh là thế, mà rồi có những khi ghen tuông đánh vào em gục ngã.
Khi không anh, em bám níu vào trái tim của người khác để dưỡng nuôi chút hy vọng còn sót lại đâu đó sau mùa gió, mà không biết rằng trái tim em, trái tim người như tường vôi vữa kia đã chỗ rạn, chỗ nứt làm sao vá víu. Rồi chợt nhận giữa cho và nhận bao giờ có những ranh giới nhất định, cần phải vượt qua, thậm chí đánh đổi.
Em thích ngồi viết tên anh lên ô cửa kính mờ sương vào mỗi sáng, rồi khi nắng lên, hơi sương bay đi, những đường tên ngoằn ngèo trơ lại, mặc cho bụi bám, là nắng, là mưa, em cũng không nỡ xoá đi. Có những thứ chỉ là ảo ảnh, thoáng qua rồi vụt biến, vậy mà con người ta vẫn thích được tan vào đấy, để rồi vụn vỡ chính mình lúc nào không biết nữa.
Một ngày, anh đặt tình yêu của mình lên bàn cân, rồi ngồi so sánh, anh yêu nhiều hơn em đấy nhé. Phải rồi, ngày đó anh yêu em nhiều, rất nhiều, yêu bằng hàng trăm tin nhắn mỗi ngày, bằng những giờ online đến tận sáng, bằng những chầu sinh tố, kem vì em đánh bài xì-zách thua anh, bằng những nụ hôn dài đắm đuối nơi con đường kỷ niệm, bằng những đêm giận hờn, anh ngồi quạt cho em ngủ suốt đêm, bằng nhưng chuyến anh đi công tác hàng tháng trời, em nhớ anh đến vật vã, bằng những yêu đương nồng nàn cùng đêm muộn và sâu........
Bây giờ........???
Em chấp nhận sự chia tay như người ta vẫn thường bảo là “duyên – phận”, nhưng tình yêu trong em hình như đã trở nên ấu trĩ mất rồi.
Anh có còn nhớ con chim đỗ quyên anh mua tặng em vào sinh nhật lần thứ 23 không?. Ngày anh ra đi, em đã thả nó về với tự do, (hình như em đã nhốt nó lâu lắm rồi), em nghĩ bầu bầu trời xanh rộng bao la ngoài kia là dành cho nó.
Đôi khi em muốn trói buộc mình mãi mãi trong tình yêu anh, mãi mãi trong sự cô đơn khờ dại, chẳng phải vì em không dám yêu thêm lần nữa, mà em không thèm yêu đấy chứ. Ngoài kia nắng hai mươi tư đã lên cao quá đầu, mà em còn ngồi đây, chờ gió.
Ai sẽ chở gió vào hai mươi tư cho em?
Trương Anh Nguyên
--------------------------------------------
Nhiều lần em cố nhìn vào mắt anh
Long lanh hờn ghen giấu kín
Dù em đã cố nắm tay níu anh
Mong manh tình yêu chẳng thấỵ
Hãy cho em đến gần một chút thôi
Quanh đây màn sương kín lối
Ðừng chạy đi như gió kia thoáng qua
Bơ vơ một cánh đồng chiềụ
[ÐK:]
Dẫu cho anh phải đi, cách xa em cả phương trời
Nhưng điều gì làm cho trái tim của em yêu không hề thay đổi
Có lẽ em chỉ mong nỗi đau trong giấc mơ
Cũng chính lý do khiến em rất yêu anh.
Bởi khi trong tình yêu những ngây ngô niềm vui nào
Dẫu thật nhiều rồi cũng sẽ quên rất nhanh vô tư mà tan biến
Chính khi trong niềm đau khiến cho em khó quên
Mới biết trái tim này đã yêu rất nhiềụ
(Nỗi đau ngự trị - Lệ Quyên)