Em ơi
Hãy cho anh một lần tưởng tượng hôn em trong hoàng hôn tím thẳm chiều nay…
Anh thấy dáng em lồng lộng giữa vòng bán nguyệt của mặt trời
và một nửa kia đã khuất mờ dần dưới trăm ngàn rặn sóng của trùng dương.
Nhưng kìa, trong cõi mây ngày em vẫn phải chiểu lồng lộng nét yêu kiều
và trọn vẹn trong vòng tròn dấu yêu tuyệt mỹ.
Anh chợt lãng mạn cho rằng tình yêu này nó bao la như biển cả và bát ngát như mây trời.
Như cái tên em thật đẹp như bài thơ chưa viết
và cũng là nguồn lãng mạn ngàn đời để làm đề tài cho bao văn nhân thi sĩ.
Ðêm qua anh nằm mơ anh đã ôm em,
khít khao vòng tay mê đắm.
Rồi anh lủi thủi quay về tê tái lầm lũi dưới bóng đêm,
trong anh còn gợn trên làn môi ngậm giữ nụ hôn mềm cho nhau khi giã từ.
Viết đến đây lòng anh tê tái và tưởng tượng một nụ hôn dài,
dài đắm đuối, và bất tận!
Ðể rồi sang nay bừng thức giấc, chưa kịp nhìn chung quanh,
đã thấy em hiện đến rạng rỡ… cũng là em… Em kỳ diệu.
Em thật đẹp, xinh, ngoan, duyên dáng dễ yêu.
Em ngọt lịm cho anh trùng trùng hạnh phúc.
Lời nào đủ với nỗi yêu trầm thống này hở em dấu yêu?
Trước đây có bao giờ anh nghĩ rằng chỉ một cái tên thầm gọi trong lòng cũng đủ bắt anh thản thốt,
cũng đủ cưỡng lực bóp thắt tim anh đau nhói.
Em êm đềm vinh hiểu đi vào hồn anh, nên khiến anh bồi hồi xao xuyến…
Anh chào thua định mệnh, anh tình nguyện để cho em quyến rũ,
để cho em nắm giữ phần đời còn lại của anh.
Từ bao giờ em có biết không? Kề từ buổi sang đầu tiên em gọi phone cho anh.
Buổi sáng khai mở cuộc tình vĩ đại… và xa cách đợi chờ.
Và anh còn biết chờ đợi đến bao giờ nữa đây em?
Nhưng anh biết chắc rằng: “Thiên Thu Tình Anh Vẫn Một”.