Anh biết tình yêu của chúng ta không phải dễ dàng mà có được vậy mà khi giông tố qua đi, khi em thật sự yêu anh cũng là lúc tình yêu của anh dành cho em tàn phai, tuy nói yêu em nhưng sự thật tất cả tình yêu anh đều dành cho công việc và bạn bè. Em không nghĩ là mình ích kỷ khi muốn anh dành thời gian vào những dịp lễ tết để đi bên em, ấy vậy những dịp đó anh đều đưa một lý do hết sức thuyết phục là anh phải phải tăng ca hoặc xí nghiệp liên hoan. Nhiều lúc ngồi tự mình suy ngẫm lại, có lẽ em cho anh quá nhiều và anh thấy tất cả những gì em làm cho anh là tất nhiên và vô cùng bình thường. Hoặc cũng có lẽ anh nghĩ em đã thuộc về anh nên anh đã xem thường em. Em không nghĩ vậy có những cái mất đi nhưng lòng tự trọng của em vẫn còn đó. Em vẫn sẽ sống tốt dù không có anh đi bên cạnh em, vì em biết mình đã cố gắng dù em không phải người yêu hoàn hảo, nhưng em đã luôn làm những gì tốt nhất cho tình yêu của chúng ta, có những lúc tưởng chừng buông xuôi nhưng em đã cố thay đổi mình, cố nuôi dưỡng tình yêu của chúng ta, em đã từng nói với anh rằng nếu tình yêu mình rạn vỡ, em cũng không bao giờ nói chia tay anh vì em sợ mình sẽ mất anh vĩnh viễn dù là người yêu hay người bạn. Nhưng có lẽ tình yêu của anh dành cho em chưa đủ lớn để tặng món quà "thời gian" cho em và tình yêu. Lòng khoan dung của em cũng chưa đủ lớn để em lặng lẽ bên anh. Em đã nói lời chia tay với anh, xin lỗi anh vì em đã không giữ tròn lời hứa là sẽ không nói tiếng chia tay với anh, chắc anh cũng hiểu cho em. Em mong rằng những kỷ niệm đẹp cả anh và em đều gìn giữ, còn tất cả những gì không vui thì hãy quên hết đi anh nhé, để anh mãi là người bạn tri âm của em. Đây cũng là lần cuối cùng em gọi anh hai tiếng "ANH YÊU". nhoccuaanh