Ngày của em đã quen có anh, đã quen đi cùng anh đến mọi ngả đường, đã quen bên anh nghe anh hát những lời vu vơ, đã quen ngồi với anh những lúc thật buồn, đã quen cười cùng anh những lúc thật vui. Vậy mà...
Những ngày vừa qua với em thật khó khăn. Em chờ mãi một tin nhắn, em đợi mãi một cái offline, em nhìn mãi vào cái nick đang sáng trưng của anh. Em mong tin anh như thể anh đang ở một nơi nào xa xa lắm. Em đã không làm được những gì em đã nói cùng anh.
Hôm nay khi đứng ở một ngã ba, em đã bảo anh dừng xe để em đi tiếp con đường của mình. Con đường đó chỉ có mình em đi. Nhưng phải đi thôi anh nhỉ. Em sẽ đi và lại hát thầm những lời vu vơ mà anh gửi lại:
"Anh là bài thơ không chép được
Mà đành lòng em phải thuộc từng câu
Thuộc bằng ngày nghe và đêm âm thầm nhắc
Thuộc bằng hè mưa và thu mơ màng nắng...
Anh là màu xanh trái đất này
Ngày từng ngày nên biển mặn rừng cay
Là mắt, là tay, là giọng buồn em hát
Là nắng, là mưa, là khoảng vắng em chờ
Ôi tình yêu, tình yêu là gì?
Mà suốt một đời ai dễ một lần qua..."
(*)