Anh S... Bây giờ đã khuya lắm rồi. Có chuyện gì vậy? Em lo cho anh. Hôm nay em đã gọi điện về nhà, vì muốn nghe giọng noí, muốn hỏi xem anh ở đó có lạnh không..? Em đã gặp mẹ, mẹ nói anh không về nhà. Anh đã đi đâu nhi?
Anh ạ, mỗi lần em thấy khó thở, tim em đập nhanh là em nghĩ đến anh, trời ơi lúc này đây em cảm thấy trong nguời thật khó chiụ, lồng ngực em chỉ muốn vỡ tung ra thôi. Em đã nói khi nào nhớ anh em sẽ viết 1 lá thư cho anh. Em vừa viết nhật ký, rồi em đọc sách của anh, em thấy có chữ ký Ngọc Lan. Tự nhiên cảm giác của em khác hẳn, chân tay em mỏi lắm. Hình như em có ấn tuợng không tốt với cái tên này thì phaỉ. Trời ơi em đang ghen hay bị làm sao không biết nữa. Tự nhiên em nhớ những hành động, những lời mà anh đã nói với em đó; nên hiểu như thế nào hả anh?
Đấy lại lạc chủ đề rồi, con nguời em là như thế đấy anh ạ, điên mất rồi, tình yêu, sự tuơng tư làm em mù quáng lạc lối mất rồi. Lại là anh, luôn luôn là anh, em không thể lừa dối tình cảm, không thể che đậy cảm xác của mình. Chỉ 1 hành động nhỏ, 1 câu nói của anh thôi là tác động đến em, khiến em phải suy nghĩ. Em luôn lo lắng, luôn nghĩ đến anh, anh có biết không?Đã nhiều lần lắm rồi, em đã cố quên anh... nhưng không thể. Càng xa anh, em càng nhớ càng yêu anh hơn. Cho đến lúc này em vẫn chỉ cảm nhận đuợc 1 điều: Anh là nguời em đã trao tình yêu và sẽ cùng anh trên suốt chặng đuờng còn laị. Anh đang ở đâu? Anh có nghe em nói không? ANh có hiểu là em nhớ anh và lo lắng cho anh lắm không, khúc gỗ...
Em không biết em đã đánh mất bản thân mình, em đã mất đi sự trong sáng đến ngờ nghệch, em đã đánh mất lòng tự trọng của một đứa con gaí, em cảm nhận đuợc sự coi thuờng, cảm nhận đuợc sự sỉ nhục...em đã cam chịu và chấp nhận. Anh ơi, tình yêu không có chỗ đứng cho hai từ "chấp nhận" phải không? Khi yêu nguời ta có so sánh không anh? Trong thư truớc em đã nói gì anh còn nhớ không? Để em trích nguyên nhé: "Anh không có gì cả, em biết điều đó. ANh hỏi em có chịu đuợc khổ không? em nói có chịu đuợc_ ừ anh yên tâm rồi. Vậy nên, anh hãy mạnh dạn chứng minh tình yêu giống như em đó. Mọi nguời cũng chỉ cần điều đó ở anh, mình sẽ cố gắng anh ạ".
Bây giờ anh đang làm gì, tại sao lúc nào em cũng có cảm giác anh đang che giấu em 1 điều gì đó? Anh đang làm gì? Trời ơi, em không thể chia sẻ với anh sao, hay anh cho rằng em trẻ con quá, chưa biết nghĩ, hay em không phải là nguời anh muốn chia sẻ...? Cứ nghĩ đến anh là em điên mất thôi, em cần phải biết anh ở đâu và làm gì, lúc nào em cũng phai nhìn thấy anh. Mặc dù những lúc ở bên anh vui cũng có mà buốn cũng có, tức giận càng nhiều, nhưng anh biết không; những lúc đó em cảm thấy hạnh phúc vì đuợc ở bên anh. Học hành, làm việc em cảm thấy tốt hơn.
Ừ, có 1 điều là anh không giống truớc đây. Em nhớ ngày truớc cứ buồn là anh tâm sự với em về chuyện gia đình, về công việc... rồi anh hay hỏi thăm em, hay làm theo những gì mà em muốn, kể cả việc phải đi bộ từ nhà em về, anh hay rủ em và chị N đi uống nuớc trên sân vận động... Còn bây giờ? vì sao vậy anh?. Tại anh có quá nhiều chuyện phải nghĩ, phải làm, việc công ty quá bận rộn, hay tình cảm của anh đã thay đổi? Em mà chưa tìm ra lời giải là em hay hỏi như vậy đó anh à, em nghĩ rằng anh đã yêu em thì anh phải hiểu và yêu cả những tính xấu của em chứ...
Em yêu anh, yêu tất cả con nguời anh, tính cách của anh. Em yêu cả những lới nói dối ngọt ngào và những lời nói chân thật. Có lẽ, mà không biết em có làm đuợc không nữa, em sẽ phải hiểu 1 điều gì đó từ phía anh...?mà tại sao anh không giúp em hiểu ra điều đó _em là trẻ ranh mà. Nếu anh đã từng có mối tình đầu như anh đã nói thì chắc anh hiểu mối tình đầu của em chứ, xin anh đừng làm mối tình đầu của em, trái tim của em đầy nỗi buồn và nuớc mắt. Hãy mang đến cho em nụ cuời, hoặc nếu không đuợc thì anh hãy cố gắng làm nhẹ bớt nỗi buồn và lau khô những giọt nứoc mắt cho em. khuya lắm rồi anh ạ, mắt em cay lắm và đầu em thì vẫn nghĩ về anh, anh đang làm gì? anh ở đâu? Em yêu anh nhiều lắm khúc gỗ ơi...