:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Truyện Tình

Chia tay lần cuối

        Tác giả: SưuTầm

Cái thế giới chi mà nhỏ, nàng tưởng sau lần chia tay đó thì hai người sẽ không gặp nhau nữa, chàng có vợ, nàng có chồng, người nào cũng có một đống con lóc nhóc, ai dè họ lại gặp nhau ở mặt kia của nước Mỹ, trong một buổi tiệc tất niên của người quen. Bà chủ nhà không biết chuyện nên lăng xăng giới thiệu hai người với nhau. Bà ta mau mắn quá, nói liên hồi, không để cho nàng hay chàng giải thích là họ đã quen biết nhau từ trước rồi.

Tiên làm chung sở với chồng bà ta. Mối thâm tình giữa nàng với gia đình này không sâu đậm lắm, Tiên biết ông Sơn chỉ qua nghề nghiệp thôi. Cuối năm, ông mời xếp và đồng nghiệp tới dự tiệc ở nhà ông, rồi thấy ông nài nỉ quá thì nàng đi dự, thế thôi, nàng cũng ngại là sợ không quen ai ở bữa tiệc, sẽ cảm thấy lẻ loi, vì nàng mới vô sở này không lâu, nhưng nghĩ chuyện ở nhà một mình trong căn phòng vắng chiều ngày 31 tháng 12, rồi đón tết tây với Dick Clark trên TV thì buồn quá.

Có tiếng chuông cửa. Lại có khách đến. Bà chủ nhà xin lỗi phải ra tiếp khách. Cứ tự nhiên. Nói rồi bà vội vã bỏ đi. Còn lại hai người. Chàng lên tiếng:

-Tiên vẫn khỏe? Sao lại trôi nổi về hướng này?

-Cũng định hỏi anh như vậy! Tưởng anh ở vùng Nam Cali.

-Đổi hãng lâu rồi! Cũng hai, ba nơi khác trước khi về đây. Hồi đó thì tại mình bay nhảy, còn bây giờ có được cái giốp ngồi yên một chỗ yên ổn là mừng quá rồi.

-Thời buổi khó khăn mà.

Những câu hỏi và những câu trả lời có tánh cách xã giao. Chàng và nàng đều biết vậy. Ngày đó chia tay đã không thiếu những giọt nước mắt và những lời chua chát. Họ đang là cặp vợ chồng trẻ. Ghen tương, cãi vã. Không cách nào hàn gắn lại được. Không ai chịu làm lành trước. Chuyện tưởng nhỏ đã thành ra to. Cuối cùng thì xách nhau ra tòa ly dị.

Đã mấy năm qua, nàng vẫn ở một mình. Tuổi đời mỗi năm mỗi thêm, nàng biết cơ hội gặp và yêu thương một người đàn ông khác rất hiếm. Công danh sự nghiệp của nàng mỗi ngày mỗi thăng tiến. Ai đó đã nói, sau một người đàn ông thành công là một người đàn bà, và sau một người đàn bà thành công thì chỉ có nỗi cô đơn, thật là đúng. Bao năm qua nàng cô đơn. Cô đơn lắm, mà rồi cũng phải chịu cho quen lối sống ấy.

-Anh quen với ông Sơn hay bà Sơn mà được mời?

Chàng chỉ cười không trả lời.

Khách đến đã đông. Chủ nhà nói vài lời cho buổi tiệc. Đồ ăn dọn self - service. Chờ cho mọi người lấy đồ ăn xong, nàng mới đến lấy. Rồi nàng đến ngồi trong một góc phòng, bên một ngọn đèn vàng yếu ớt.

Bỗng dưng nàng nghe chàng nói:

-Má anh nhắc đến em luôn.

Nàng ngạc nhiên khi nghe chàng nói như vậy, bởi vì bà là động lực chính làm họ xa nhau. Chính chàng cũng biết điều đó. Bà không ưa nàng từ lúc đầu. Nàng thông minh quá, nàng khéo ăn khéo nói quá, bà sợ nàng lèo lái con bà. Đúng ra, bà đã nhắm một người con gái khác để trở thành dâu con nhà bà. Lúc đầu bà thất bại. Họ yêu nhau từ trung học lên college, ra trường lấy nhau, không dứt họ ra được. Chỉ có cách là gây hiểu lầm. Bà nói Đông là tình nhân của nàng. Đông là anh rể của nàng. Anh coi nàng như em ruột vì một lời trăn trối của chị nàng lúc chị mất. Chị đã đùm bọc che chở nàng từ ngày chị thay ba mẹ đưa các em vượt biên ra nước ngoài.

Nhưng lúc này nàng đã không còn giận mẹ chàng, nàng còn hỏi thăm:

-Bà cụ năm nay được bao nhiêu tuổi rồi hở anh?

-Bảy mươi lăm rồi. Còn khỏe lắm! Sợ tới chừng tuổi đó anh không được như cụ, cụ vẫn còn thức suốt đêm đánh bài được...Mấy lần anh có liên lạc với Tường Chi hỏi tin tức về em... Anh vẫn ở vậy. Anh đợi duyên số. Chẳng phải em đã từng bảo có duyên mới lấy nhau, còn không có duyên dù có ở cùng một thành phố cũng không lấy nhau.

Nàng nghĩ thầm: Như chúng mình, chúng mình chỉ có thể có một tình bạn, chứ không thể có một tình yêu, chúng mình cứ thương nhau nhưng tình thương đó không mặn nồng đủ để lấy nhau, dù ở nửa vòng trái đất hay cùng trong một thành phố.

Nàng đi vào bathroom rửa tay, rồi khi trở ra, nàng ngồi xen giữa đám đàn bà ồn ào đang bàn đủ thứ chuyện. Chàng đi tìm nàng rồi sau đó nói nhỏ như trách móc:

-Em cố tránh anh!

-Không việc gì em phải tránh anh.

Nàng đứng lên, chào mọi người, chuẩn bị ra về. Chàng đi theo nàng nài nỉ:

-Để anh đưa em về.

-Em có xe.

-Em để xe ở đây, ngày mai trở lại lấy.

-Em không thân với chủ nhà. Vả lại, không tiện!

-Để anh lái xe theo xe em.

-Không cần đâu anh!

-Coi như em không cần anh đưa về...nhưng cho anh đến thăm con KiKi...bao lâu rồi chưa thăm...

Nàng thản nhiên nói:

-Nó không còn nhận ra anh đâu!

Lúc đó là gần cuối buổi tiệc, họ chia tay. Lần này nàng cứng rắn hơn nhiều. Không một giọt nước mắt rơi xuống má. Nàng lái xe về nhà dưới cơn tuyết đổ đầu năm. Những bông tuyết trắng xóa từng mảng lớn âm thầm rơi. Nàng chợt nghĩ, không biết rồi họ có gặp lại nhau nữa không? Nàng đã quên cho chàng biết là tuần tới nàng không còn ở đây nữa.

Hãng nàng đang làm việc, các chi nhánh của nó sắp đóng cửa-vì kinh tế suy thoái. Nàng được chọn đưa tới làm việc nơi văn phòng chính ở bên Chicago. Nàng đã quên hay đã cố tình không nhắc đến việc ấy? Nàng sẽ trả căn phòng nàng đang mướn. Nếu mà gặp nhau lần nữa, họ có còn bận tâm nhìn ra nhau?

Nhớ Tường Chi đã từng tức tối la nàng:

-Hai người chia tay vì một bà già hủ lậu...thấy vô lý quá! Nếu anh ta không yêu bồ, anh ta đã không ở vậy mấy năm nay. Còn bồ, bồ đâu đã quên anh ta! ...Tui nghĩ hai người nên tha thứ cho nhau. Đúng ra, anh Khang đang chờ bồ tha thứ.

Nàng lắc đầu nguầy nguậy:

-Nói thì dễ!

-Làm cũng dễ, chỉ cần mỗi người bớt tự ái một chút.

Nàng lái xe, thỉnh thoảng lại nhìn kính chiếu hậu, xem chàng có theo nàng không. Nàng thấy hơi buồn, khi vài chiếc xe đi sau rồi vượt qua mặt. Trong chốc lát nàng đã về tới apartment, về khu xóm chưa mấy quen thuộc. Tuyết đã phủ khắp nhà cửa, lối đi, xe cộ, cây cỏ...một màu trắng xóa. Nàng xuống xe, cẩn thận bước từng bước một, nhưng tuyết mới xuống còn xốp, cũng dễ đi.

Nàng đút chìa khóa, lịch kịch mở cửa bước vào phòng. Mẹ đã về! Nàng lên tiếng kêu con chó thân yêu của nàng đang vẫy đuôi mừng nàng. Nàng buồn cười nhớ lại, đúng ra nó là con chó của Khang, nhưng Khang lại không muốn giữ nên coi như nàng “thừa kế” sau khi hai người thôi nhau. Nó theo nàng từ dạo ấy. Cứ như con với mẹ. Bây giờ nó đưa chân về phía nàng như là đòi bế. Nàng cúi xuống, ôm con chó vào lòng nựng nịu:

-Có người hỏi thăm con, nhưng bao lâu nay mình vẫn sống được mà không có người ta, thì bây giờ mình cũng không cần người ta, con nhỉ?

Con chó sủa gâu gâu vài tiếng nhỏ như không đồng ý với nàng.

-Người ta muốn bắt lại con thì con đi ở với người ta đi, con đúng là đồ vong ân bội nghĩa! Phôn reng. Một tay ôm chó một tay bắc phôn. Bên kia đầu dây, giọng của Tường Chi từ mặt Tây vui vẻ hỏi nàng đi dự tiệc có vui không, có gặp...ai không?

-Nói ra thì chắc bồ không tin!

-Cứ nói đi!

-Gặp ai không gặp lại gặp Khang!

-Really? Một vợ và mấy con rồi?

-Không vợ, không con, khó tin quá, bồ nhỉ?

-Còn bồ, cũng không chồng, không con, càng khó tin hén? Nhưng tui tin, tin là hai người còn nợ với nhau...Thủy Tiên ơi, tội tình gì mà cứ làm khổ nhau. Bà già của chàng cũng đã hối hận rồi, cho bả vui chút tuổi già trước khi nhắm mắt đi. Bả cứ gọi phôn cho tui hỏi thăm bồ...Ông con của bả phiền tui chưa đủ hay sao chớ!

-Không biết Khang quen ai ở đây?

Có tiếng cười hí hí từ bên kia. Nàng chợt hiểu:

-Thì ra...

-Đúng vậy! Tui còn cho số phôn của bồ. Còn dặn ...không được thì ngày mốt cứ ra sân bay...khóc cho tới khi ...được việc thôi!

Đã được xem 1912 lần
Sưu tầm bởi: NhiThieuGia
Cập nhật ngày 13/05/2008


CẢM NHẬN
Chưa có cảm nhận nào đc viết cho bài này!
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Sự Tích Hoa Hồng Xanh
Anh đã khiến em bị tổn thương!!!
Em nhớ và ... ghét anh
Yêu anh
Mưa Và Nước Mắt
CHUYỆN TÌNH TAY BA
Lại gần anh thêm chút nữa.......
Hãy Để Anh Yêu Em
Anh Nơi Đâu Em Vẫn Chờ
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha