5 năm, quãng thời gian đó chưa phải là dài nhưng cũng để người ta đặt lên một cụm từ "ký ức"; cũng đủ để anh học tập phấn đấu thành đạt. Nhưng mái trường xưa vẫn còn đứng đó, vẫn còn những khoảng sân đầy nắng và khung cửa sổ màu xanh mở ra khoảng trời lá bàng cũng thật xanh biếc. Đâu đó vẫn còn tiếng bước chân em trong miền nỗi nhớ chẳng nguôi ngoai.Ngày đó chúng ta quen nhau tình cờ và cũng thật ngớ ngẩn. Em ngày đó thật gần, lời nói thật ngọt ngào và vòng tay thật ấm áp nồng ấm như vừa mới hôm qua thôi. Để rồi khi xa em từng đêm trăn trở dằn vặt mình, anh đã nghĩ rằng em đùa giỡn, em lừa dối. Giờ ngồi hối tiếc cũng chẳng tìm lại đâu được chút ngày xưa.Anh yêu em đến vậy cơ mà có gì đâu mà phải giấu giếm e ngại. Anh và cả em cứ nghĩ là nó bất biến, sẽ không có điều gì thay đổi được điều đó. Nhưng đó có lẽ là sai lầm của cả hai, em đã cho anh biết thế nào là giận hờn là yêu ghét. Em đã cho anh biết tất cả và để rồi anh đã nghĩ là anh không thể sống thiếu em. Nhưng sự mặc cảm của một đứa con trai nhà nghèo không thân thế, không địa vị và đầy lòng tự trọng như anh đã khiến anh rời xa em. Khi nhận ra cái gì là nên, cái gì là dừng, cái gì là phải, cái gì là không phải thì đã muộn mất rồi phải không em? Làm sao có thể hoàn nguyên lại được như cũ nữa đây?Anh và cả em đã nghĩ rằng chúng mình sẽ đi trên một con đường, con đường đầy trông gai nhưng hạnh phúc. Nhưng giờ đây con đường kia chỉ còn mình anh độc bước. Em đã rẽ sang lối khác, em đã tìm cho mình một con đường khác. Trên con đường đó không có tiếng bước chân anh.Đêm nay trời đầy sao với muôn vàn tinh tú. Anh là ngôi sao nhỏ bé đứng ở góc trời vô vọng nhấp nháy những ánh sáng yếu ớt khóc cho riêng mình. Anh và em đã đi trên con đường đẹp của kỷ niệm. Tuổi 20 nhiều e ngại khiến anh bỏ cuộc giữa đường, song trên bước đường thành bại của cuộc đời anh luôn nhớ đến em.Chúc em luôn hạnh phúc trên con đường mình đã chọn!