Giờ này nhóc đang khóc, ai biết. Nhóc đang cười mà, nhóc đang vui.. Ừ thì nhóc vui nhưng phải chăng đó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, che đậy bên trong là tâm trạng buồn, chán, tủi thân, ai biết. Sẽ chẳng ai biết kể cả anh, làm sao anh biết được.
Hôm nay, kỷ niệm một năm nhóc chính thức nhận lời yêu anh. Chỉ có nhóc nhớ thôi, còn anh, anh làm sao biết được. Vì ngay lúc này đây, anh có nhớ đến nhóc không, vì anh đang giận nhóc mà.
Nhóc biết điều đó, nhóc đã làm anh giận, nhóc đã không phải với anh, nhóc biết. Nhưng phải chăng anh quá cố chấp, chẳng phải nhóc đã xin lỗi anh rồi sao, nhóc đã biết nhóc sai rồi mà.
Mấy ngày vừa rồi nhóc rất cần có anh ở bên. Nhóc một mình, cô đơn, buồn, tủi, nhóc ốm, không có anh dỗ dành, không người chăm sóc. Vậy mà anh chẳng hay biết gì, không một tin nhắn, không một cuộc gọi. Nhóc buồn vì anh nhiều lắm và nhóc cũng nhớ anh nữa, nhớ rất nhiều.
Anh yêu nhóc, nhóc biết rất rõ điều đó. Nhưng chưa bao giờ anh nói với nhóc cả. Người ta bảo rằng con gái yêu bằng tai. Và nhóc cũng thế, nhóc rất muốn được nghe anh nói những lời từ trái tim anh. Nhóc chỉ muốn anh sống thật với con tim anh, yêu thì nói là yêu, nhớ thì bảo là nhớ, chỉ có thế thôi. Vậy mà anh vẫn thầm lặng.
Nhóc đã đọc đâu đó có câu rằng: “Nếu ai đó không yêu bạn theo cách mà bạn muốn, không có nghĩa là họ không yêu bạn hết lòng”. Có lẽ câu đó rất đúng với anh. Anh là con người lạnh lùng, hoàn toàn khác biệt với con người tình cảm, uỷ mị như nhóc. Đó có lẽ là một khoảng cách quá lớn trong tình yêu của chúng ta.
Liệu tình yêu này sẽ đi đến đâu? Nhóc không biết nữa. Nhóc chỉ muốn rằng, anh hãy nói những lời mà trái tim anh muốn nói, để sau này không phải hối tiếc.