''Anh đã để mất em rồi''... Em phải nói với anh như thế dù trong lòng cay đắng vô cùng bởi vì anh không yêu em, bởi vì ''Mất em'' đối với anh không có nghĩa gì cả đúng không anh? Giá như anh biết thế nào là dối gian để em vui, giá như anh biết thế nào là lời xin lỗi... Không!
Anh thật đến nỗi em không muốn anh nói nữa, em đã đánh đổi tình yêu của mình để giữ chân anh, không phải thật lòng em không muốn anh gặp Hải nhiều đến nỗi em phải đánh đổi hạnh phúc của mình mà tự đáy lòng em muốn biết anh có yêu em không và anh có thật lòng yêu em nhiều như lời anh nói?... Nhưng rồi... anh vẫn đi, em đứng đó, lạc lõng và cô đơn nữa, tất cả như sụp đổ dưới chân em, cảm giác như mình vừa đánh mất đi một điều gì đó quan trọng trong đời vậy, trái tim mất mát và tổn thương, mất cả niềm tin và tổn thương cả tình yêu và hạnh phúc.
''Anh đã để mất em rồi''... Em phải nói với anh như thế dù trong lòng cay đắng vô cùng bởi vì anh không yêu em, bởi vì ''Mất em'' đối với anh không có nghĩa gì cả đúng không anh? Giá như anh biết thế nào là dối gian để em vui, giá như anh biết thế nào là lời xin lỗi... Không!
Anh thật đến nỗi em không muốn anh nói nữa, em đã đánh đổi tình yêu của mình để giữ chân anh, không phải thật lòng em không muốn anh gặp Hải nhiều đến nỗi em phải đánh đổi hạnh phúc của mình mà tự đáy lòng em muốn biết anh có yêu em không và anh có thật lòng yêu em nhiều như lời anh nói?... Nhưng rồi... anh vẫn đi, em đứng đó, lạc lõng và cô đơn nữa, tất cả như sụp đổ dưới chân em, cảm giác như mình vừa đánh mất đi một điều gì đó quan trọng trong đời vậy, trái tim mất mát và tổn thương, mất cả niềm tin và tổn thương cả tình yêu và hạnh phúc.
Anh thương yêu!
Hãy cho phép em một lần nữa thôi gọi anh như thế, một lần nữa thôi giữa muôn ngàn nỗi đau hôm nay em vẫn thấy có anh trọn vẹn, một lần nữa thôi anh trả nợ tình em để rồi ta mất nhau mãi mãi... bởi vì em yêu anh thật nhiều, bởi vì em đã cố gắng thật nhiều để níu giữ tình anh, em đã đánh đổi tất cả để giữ anh cho riêng mình... nhưng cuối cùng em vẫn là người thua cuộc, cuối cùng em vẫn phải ra đi, trả anh về là anh của ngày trước còn em về với thực tại không anh. Rồi đây, chúng ta không còn thuộc về nhau nữa, em sẽ không còn yêu thương trăn trở, không còn những phút giây giật mình vì sợ mất anh nữa, không lo lắng những lúc anh nói anh say, không cả những hạnh phúc bên nhau, cả những thấp thỏm chờ đợi đến lúc gặp nhau... Anh hãy sống thật tốt anh nhé, sống cho cả hạnh phúc của em nữa. Thời gian sẽ là liều thuốc nhiệm mầu chữa lành mọi vết thương trong em, và anh sẽ mang hạnh phúc đến cho một người không phải là em và cũng sẽ có một người mang hạnh phúc đến cho em dù em biết không ai thật lòng với em nữa dù có tình yêu và hạnh phúc. Có ai đó đã nói với em rằng "Hạnh phúc cũng như pha lê vậy, càng rực rỡ bao nhiêu thì càng mong manh dễ vỡ bấy nhiêu", tình yêu và hạnh phúc của chúng mình cũng vậy anh à. Em không trách anh đâu bởi lẽ đời phải thế đúng không anh?
"Anh chỉ mang đến cho em toàn là đau khổ bởi hạnh phúc thì chóng quên còn đau khổ thì không bao giờ".
Em chỉ trách mình không đủ sức giữ anh bên mình. Em xin lỗi anh, xin lỗi vì em không tốt, tại em đã không như anh mong đợi, tại em không thể cùng anh đi hết chặng đường còn lại như đã nói. Em sẽ không nói với anh rằng em sẽ yêu anh trọn cuộc đời nữa bởi vì biết đâu có lúc điều đó chỉ là nói dối mà thôi nhưng em sẽ nhớ những ân tình mà anh đã dành cho em hôm nay và mãi mãi. Hôm nay em sẽ đem tình yêu, hạnh phúc, kỷ niệm và cả đau khổ, đắng cay, tất cả những gì về anh cất vào nơi mà chỉ có em mới thấy được, đừng trách em vội vàng hay nông nổi hãy nghĩ rằng mình có duyên mà không có phận mà thôi. Em đã từng mong sẽ tặng anh những gì em, những gì em mơ ước nhưng không được rồi anh à, chỉ mình em thôi không đủ sức để níu giữ nữa rồi.
Lần cuối em tặng anh bài thơ em thích nhất... hãy mang hạnh phúc đến cho người anh yêu anh nhé, đừng bao giờ đối xử với người đó như đã từng đối xử với em... tạm biệt anh.