Thời gian chẳng chờ đợi ai bao giờ. Căn phòng của mình nắng vẫn tràn vào chân tóc. Phố dạo này vắng đèn nên mình cũng chẳng nhìn mấy cánh bằng lăng...
Sáng nay ra phố, chớm hạ mà man mác như thu. Lòng vòng mấy con đường quen nhưng sao mà lạ thế. Cứ ngỡ như mình đang lạc vào một cõi riêng không phải của mình.
Chị có nhớ không, chị bảo thuỷ chung như màu tím bằng lăng. Hè nào mà em chẳng phải ra phố bẻ những chùm hoa ấy mang về cho chị. Cứ treo mà ngắm cho đến lúc những cành hoa khô cong lại, rụng xuống trở cành. Em thì ghét cay ghét đắng. Thương chị nên cùng vờ bảo yêu cái màu tím bằng lăng.
Chị thấy không, ra đây em chỉ cho, nắng chưa làm bỏng rát cánh tay muôn muốt trắng mà bằng lăng đã nhạt phếch đi rồi. Thuỷ chung gì với chút màu không lưu luyến được vói thời gian vàng vội ấy.
Chị chờ đã bao năm rồi? Giờ chẳng có ai ngây ngô như chị và em thì cũng đã quảng cái mớ cả tin ấy vào ngăn kéo lâu rồi. Thôi đừng yêu bằng lăng nữa đi. Hạ này, dẫu chị không thích nhưng em sẽ bẻ cho chị cành hoa khác rực rỡ hơn để chị treo bên cửa sổ. Sẽ chẳng là bằng lăng đâu, em thề đấy!
Hoa Lan Rừng được không?
Viết tặng chị yêu của em, chị mang tên bằng lăng tím.
Thúy kiều chúc chị vui nha