Ngày đó là một ngày nắng đẹp, em biết anh trong một ngôi truờng to lớn và đẹp đẽ. Anh đứng sau em, anh nói những lời rất ngộ nghĩnh tự dưng làm con tim em xuyến xao. Và lúc đó em biết rằng mình đã yêu anh!
Em dùng mọi cách để tiếp cận anh sao khó quá. Nhưng rồi đến một ngaỳ, anh đã biết rằng em yêu anh. Anh chỉ noí: " Em cũng dễ thuơng, chúng ta làm quen thử 1 tuần đi! " Lời nói đó đã làm em rất vui, cứ ngõ như rằng một giấc mơ đẹp. Nhưng rồi giấc mơ đẹp đó đã qua đi rất nhanh!
Một ngày trời âm u, mây đen kéo đến rất nhiều, em đứng trong sân nhà mát của truờng nhìn ra một khoảng trời xa xăm và không biết đang nghĩ đến gi` nữa. Em chợt thấy anh ngồi trong phòng cùng một nguời bạn. Anh đưa ánh mắt nhìn ra ngoài sân mặc dù em không biết anh đang nhìn ai. Em vui vẻ cuời khi nhìn anh, nhưng rồi trời bỗng đổ mưa, em cảm thấy một điều gi đó sắp xảy đến đối với em và em không thể chịu nổi. Sau cơn mưa, anh đứng dậy và cầm trên tay một mẩu giấy. Anh đưa cho em và em đau đớn biết bao khi em biết đó là lời chia tay. Anh noí: " Chúng ta chia tay thôi, anh nghĩ chúng ta không hợp nhau! "
Em ngồi thụp xuống bên gốc cây gần đó, nhìn anh quay lưng buớc đi với từng hạt mưa bắt đầu lớn dần. Trong cơn mưa em đã đánh rớt từng giọt nuớc mắt, em không trách anh , không hề giận anh nhưng em căm thù chính bản thân mình vì đã không biết giữ lại anh. Em ân hận vì trong thời gian tìm hiểu nhau em đã không nói với anh một lời nào hết. Em hận chính bản thân mình, em ghét chính bản thân mình và giờ em biết mình đã mất đi một mìnhnguời mà em thật sư yêu thuơng.
Từ hôm đó, em không dám nhìn anh, không dám đứng cạnh anh, không dám nói với anh nửa lời mặc dù trong lòng em bây giờ đang thật sự đau đớn. Nhiều lúc muốn nói với anh rằng: " Anh ah, em biết mình đã sai, em biết mình cư xử không đúng nhưng em thật sự yêu anh!!!" Những lời nói đó , em không hề đủ dũng cảm để nói ra. Tháng ngày trôi qua, em thuơng hỏi anh rằng anh có yêu em không. và em nhận đựoc câu trả lời là hên xui. Mặc dù em biết đó không phải là câu trả lời em cần, nhưng em vẫn vui vì trong tim anh vẫn có em. Sinh nhật anh tặng quà cho em. Em gửi tin nhắn qua máy điện thoại chuc mừn em, em vui lắm, em tuởng đó là một sự thật.!
Em đã quá mù quáng, em không biết mình đang đứng trong một trò chơi ngu ngốc của anh. Bất chợt vào một ngaỳ, trái tm lạnh lùng của anh đã lên tiếng: " Tôi từ trứoc tới giờ không hề yêu cô, không hề có ý gi với cô, tôi chỉ muốn kéo cô vào một trò chơi và sự ngu ngốc của cô đã làm tôi chán ngấy. Tôi không yêu cô thật lòn, quên tôi đi." Anh chạy đi thật nhanh để lại em trong cơn sock thắt trái tim non nớt naỳ. Em suy sụp hẳn, nỗi lòng em như tê tái laị, lần naỳ, trái tim em đã vỡ ra từng mảnh nhỏ và không bao giờ lành lại đuợc. Anh đã tìm đựoc một nguời thick hợp với anh, anh kể với em nghe và em đau đớn hơn nữa vì nguời đấy lại lớn hơn anh 1 tuổi. Anh lúc nào cũng bên cạnh cô ấy, anh hẹn cô ấy đi uống nuớ ăn tối. Em đã cố tình như không nhìn thấy gi, nhưng trong nụ cuời kia, em đã khóc rất nhiều. Mỗi lần đứa bạn em nhắc đến anh, em cuời guợng gạo mặc dù em biết tim em đang chảy nứoc mắt lạnh buốt. Em dấu các bạn, em dấu mọi nguời rằng bây giờ và hiện taị, khi em đang ngồi viết bài này trong môt j căn phong hiu quạnh, bóng tối bao chùm và chỉ có một mình em.
Anh đâu biết đựoc rằng mỗi lúc em buồn nhất, những lúc em bệnh và cần nguờì an ủi thì em luôn mong anh. Chỉ cần thấy đuợc nụ cuời của anh là em cũng đã rất vui. Trứoc mặt anh em luôn tỏ ra là một nguời mạnh mẽ nhưng thật lòng em rất yếu đuối. Dù em bây giờ chỉ là một nguời bạn bình thuờng của anh nhưng ngồi nới đây em vẫn thầm mong anh đuợc yên vui!!!
Dù rằng đã biết trong trái tim anh chỉ xem em như bạn
Dù rằng anh đang vui với ai trong niêm hạnh phúc
Thôi thì một mình nuốt đắng, thôi thì một mình dấu kín
Trọn đời em sẽ giữ mãi tiếng yêu riêng mình em!
Em rất nhớ anh, mong anh sẽ hiểu đựoc em.
I love you, my love you so much folever you and I!