Từ khi anh bước vào công ty, và chúng mình biết nhau. Từ khi anh chuyển đến bộ phận của em, và chúng mình quen nhau. Từ khi anh và em như hai “chiếc dép” trong bài thơ “Đôi dép”, và chúng mình yêu nhau…
Anh luôn thấy mình là một người may mắn, bởi anh có em - một người đồng nghiệp, một người bạn, và một người yêu tuyệt vời! Dẫu giờ này, anh ở cách xa em hơn 2000 km, anh vẫn thấy ấm áp và hạnh phúc khi nhớ về những ngày đã qua có em, và những ngày sắp đến cùng em…
Giữa một đất nước xa xôi, giữa rất nhiều những khó khăn trong cuộc sống mà anh đang đối mặt, anh nhớ khoảng thời gian ngắn ngủi trước khi anh đi du học, từng cái áo, cái khăn, đến bàn chải đánh răng, bút viết đều được em chuẩn bị. Anh đến một nơi xa lạ, không bạn bè, người thân, vỏn vẹn chỉ 500 đôla Sing trong túi... Và tin nhắn của em trước lúc máy bay cất cánh - “Đi đường cẩn thận anh nhé! Yêu anh!”.
Em đến với anh không phải là tình đầu. Những “người xưa” đã đi qua cuộc đời em, anh biết, những nỗi đau còn lại trong em, anh hiểu. Vì hoàn cảnh, em không có cơ hội bước chân đến giảng đường đại học. Vì chờ anh, em sẽ có những phút chạnh lòng khi xung quanh bạn bè có cặp có đôi. Vì ba mẹ và các em mà em còn phải tất bật với bao chuyện gạo tiền. Nhưng trước anh, tình yêu của em là trọn vẹn, không chút vướng bận những toan tính đời thường…
Anh mong mình có thể làm cây tùng, cây bách để che mát cho cuộc đời em và dành cho em những gì em xứng đáng được có. Anh cám ơn em đã là một đồng nghiệp hỗ trợ anh trong công việc, một người bạn tốt nhất anh từng có, và một người yêu tuyệt vời, để san sẻ, để tin tưởng và để yêu thương.