Những hành khách trên xe buýt nhìn một cách thông cảm với người phụ nữ trẻ xinh đẹp cầm một chiếc gậy màu trắng làm vật chỉ đường. Cô ấy trả tiền vé rồi dùng bàn tay chạm vào từng dãy ghế để tìm chổ ngồi . Sau đó cô ngồi xuống , đặt túi xách lên đùi và tựa chiếc gậy vào thành ghế.
Đã một năm trôi qua kể từ ngày Yến, tên của người thiếu phụ, trở nên mù lòa. Một sự chẩn đoán sai lầm trong y học đã cướp đi ánh sáng cuả cuộc đời cô, đưa cô vào thế giới của đêm tối, giận dữ, thất vọng, không còn muốn sống trên đời nữa… Tất cả cổ đều trông chờ vào Thắng người chồng yêu quí của mình.
Thắng yêu vợ chân thành, rất đau khi thấy vợ chìm dần trong sự ù rũ và tuyệt vọng. Anh quyết định sẽ giải thoát cho vợ giúp nàng trở nên tự tin và độc lập.
Cuối cùng Yến cũng trở lại với việc làm, nhưng cách nào để đến được sở làm? Nàng thường đi xe buýt đến sở nhưng giờ việc đi lại một mình trên con dường tấp nập, nghĩ thôi nàng hoảng sợ và lo lắng lắm rồi.Thắng sẵn lòng đưa vợ đến sở làm mỗi ngày, mặc dù nơi họ làm việc rất rất xa nhau. Lúc đầu, điều ấy cũng an ủi được phần nào nổi đau mà Yến đã gánh chịu , cho nàng có cảm giác mình không phải là một kẻ vô dụng. Về sau Thắng muốn sắp xếp lại mọi thứ và anh nhận thấy Yến phải tự đi xe buýt trở lại, không thể cứ suốt ngày dựa dẫm vào anh. Anh muốn vợ phải độc lập, tự tin như cái ngày mới quen nhau “ nhớ lại thôi đã thấy hạnh phúc hyhy”. Nhưng điều này đã khiến Yến giận dữ và khóc nói rằng: “ Em biết trên đời này không có tình yêu mãi mãi mà” và Yến cho rằng Thắng không yêu mình nữa mình đã dần dần bị bỏ rơi. Nàng khóc khóc rất nhiều. Trái tim Thắng lúc này cảm thấy nhói đau khi thấy những giọt nước mắt của vợ, nhưng Thắng muốn nàng phải cứng rắn hơn, phải chấp nhận hoàn cảnh mà sống thật vui vẻ. Một vài ngày đầu Thắng dạy nàng cách bước lên xe buýt và sử dụng những giác quan khác để thích nghi với điều kiện sống hiện tại. Điều đó càng làm cho Yến cảm thấy khổ sở. Nàng luôn cảm thấy mình vô dụng và bị bỏ rơi khi phải một mình đối diện với thế giới hổn độn bên ngoài mà không có sự che chở của người chồng thương yêu.
Mọi việc ban đầu rất khó khăn cho Yến, nhưng cô cũng dần quen và thích nghi được. Một buổi sáng nọ, Yến vẩn đi làm như mọi khi, và lúc cô đưa tiền vé, người bán vé nói:
Tôi cảm thấy ganh tỵ với chị đấy !
Yến không chắc cô bán vé nói chiện với mình. Có ai trên đời này lại ganh tỵ với một người mù phải sống chật vật với cuộc sống không như mọi người bình thường cơ chứ. Cô hỏi một cách tó mò:
Chị đang nói chuyện với tôi ư ?
Tại sao lại ganh tỵ nhỉ !
Cô bán vé trả lời:
Cô có thấy hạnh phúc khi có một ai đó luôn yêu thương và luôn chăm sóc quan tâm đến những cử chỉ thường ngày của mình chứ?
Tôi không hiểu ý Cô – Yến vừa nói vừa lắc lắc cái đầu ( nhìn lúc này dễ cưng lắm nè hyhy)
Ôi, cô không biết à ? Cứ mỗi sáng tôi thấy một người đàn ông rất đẹp trai và dễ thương đứng ở góc đường nhìn cô xuống xe buýt và băng qua đường. Anh ta đứng đó và chắc chắn rằng cô qua đường một cách an toàn. Và chỉ lái xe đi khi bóng cô đã khuất nơi văn phòng làm việc. Anh ta vẩn thường nhìn cô một cách trìu mến và mĩm cười với cô. Cô thật là một người phụ nữ may mắn.
Bây giờ các bạn có tin tình yêu là mãi mãi không nhỉ và lời nói yêu cũng là mãi mãi. Đôi khi sự yêu thương vô điều kiện không thể hiện ra bên ngoài , nhưng nó lại nồng nàn và sâu lắng hơn bao giờ hết.
Gửi các bạn trên web thunglunghoahong, mình nên nhìn một vật từ nhiều phía diện chúc p3yen và các bạn một ngày mới vui vẻ. caohoangthang