Anh và em đến với nhau, vừa vẹn tròn, vừa chắp vá.
Anh là người yêu cũ của một người bạn chơi thân với em, còn người yêu cũ của em lại là “đồng đội” của anh trong cùng một đội bóng – anh và anh ấy đều đam mê những vòng lăn của bóng trên sân cỏ, xem đó như một phần không thể thiếu được của cuộc sống.
Anh và em đến với nhau muộn màng hơn so với thời điểm hai người kia tìm đến tình yêu mới của mình, bằng chia sẻ, cảm thông và bằng nỗi khao khát khôn nguôi về một tình yêu chân thành.
Bên anh, em thực sự có cảm giác hạnh phúc, được chăm sóc và chở che. Em hài lòng khi mường tượng đến một mái ấm gia đình, có bờ vai vững chãi của anh để em nương tựa, có đôi tay rắn chắc của anh để em được nâng niu, có ánh nhìn ấm áp của anh để em vững lòng tin hơn mỗi khi xáo động…
Ban đầu, em thấy vui vui mỗi khi anh ví von em với người bạn gái cũ của anh, vì em hiểu cô ấy là một người giỏi giang, thông minh và khéo léo. Nhưng càng về sau, em càng dễ chạnh lòng mỗi khi anh nhắc trực tiếp hoặc thoáng nhớ đến người con gái đó. Em khó xử biết bao khi cả ngoài đời và trong ý nghĩ, cô ấy vẫn tồn tại trong mối quan hệ giữa anh và em.
Khi anh dẫn em về nhà – điều mà anh đã từng làm với cô gái ấy thường xuyên từ năm năm trước – em vừa mừng vui, vừa hồi hộp chuẩn bị thật cặn kẽ và chu đáo để vững dạ khi đứng trước những người thân trong gia đình anh.
Em không giấu nổi bối rối khi nhìn thấy những tấm ảnh của người bạn gái kia vẫn được treo lên thật trang trọng và thân thiết khắp nơi trong nhà anh, từ phòng khách đến phòng mẹ anh và cả phòng của anh - đúng tầm nhìn từ chiếc giường phóng mắt lên. Cách mẹ nhìn và đối xử khắt khe với em cho thấy em không bằng người con gái khéo léo ấy. Em tưởng tượng rằng mỗi sáng thức dậy, anh đều mở mắt nhìn thấy cô ta trước, rồi mới thoát ra khỏi bức ảnh để ngước nhìn những thứ còn lại trên đời. Em bị tổn thương!
Anh nhanh chóng hiểu ra và gỡ hết những tấm ảnh của cô ấy giấu vào một nơi nào đó, để em vui. Em đã thực sự sung sướng khi thấy những tấm ảnh của mình được lần lượt treo lên, và run run đón nhận chiếc hộp gỗ đựng món quà vô giá anh dành cho em: một chiếc lá bàng vàng tươi và dòng chữ đen uốn lượn “Xin chiếc lá vàng làm bằng chứng…”.
Đó là đọan trích từ một câu trong bài hát “Anh đến thăm em đêm ba mươi” mà em thích nhất: “Anh nói với người phu quét đường, xin chiếc lá vàng làm bằng chứng yêu em…”.
Ngụp lặn trong niềm hạnh phúc tưởng như không có từ nào có thể diễn tả được, em đồng ý làm đám cưới, tin rằng tình yêu sẽ xóa mờ tình yêu, và em đủ khả năng để làm cho anh được vui, như niềm vui anh đã từng có.
Cưới nhau hơn một năm, em và anh đã trải nghiệm thật nhiều những buồn vui của cuộc sống vợ chồng. Không hạnh phúc nào lớn hơn niềm vui được ở bên người mình yêu thương, sẻ chia ngọt bùi lẫn cay đắng. Những điều thuộc về hạnh phúc, ai cũng có thể tưởng tượng được, duy những điều ngược lại, phải thực sự bước vào cuộc sống gia đình, con người ta mới có thể thấu hết những ngậm ngùi.
Anh là mẫu đàn ông chuẩn mực của đời sống gia đình, lo toan và chăm sóc những người thân yêu thật chu đáo. Nhưng cũng chính vì vậy, anh có những đòi hỏi thật cao đối với em, rằng là phụ nữ thì phải thế này, rằng là vợ thì phải thế kia. Em chiều chuộng và cung phụng hết mực, để anh được hài lòng, cả những điều em cảm thấy vô lý, vẫn cố gắng lặng im, hòa khí luôn được giữ trong gia đình. Và điều đó sẽ được giữ mãi nếu như anh không làm nỗi ấm ức trong em sống dậy và tuôn trào. Những lúc có men say len vào hơi thở, anh không chút e dè khi nhắc tới người bạn gái cũ với vẻ ngưỡng mộ và yêu thương, rằng cô ấy thật đảm đang và khéo léo, chẳng ai trách bao giờ. Không ít lần anh buông xuôi câu nói làm em căm phẫn hơn tất cả: “Để được như cô ấy, em còn phải học nhiều!”.
Sự lặp lại nhiều lần như thế của anh làm cho em tin chắc rằng, niềm thương nhớ trong anh là có thật. Bóng dáng của cô ấy quá lớn, lớn đến nỗi che khuất cả đường vào trái tim anh, khiến em phải lấn quấn nơi mấp mé cửa mà tìm lối, ngơ ngác đến tội nghiệp.
Ngày em được trời ban thiên chức làm mẹ, anh đã không ở cạnh bên vì đúng hôm đó, cô ấy bị phẫu thuật cột sống. Em thui thủi với nỗi đau vượt cạn một mình. Lần đầu tiên trong đời em đau đến thế! Em như bị xé toạc ra với hàng ngàn vết thương xối xả máu, vết thương bên ngoài, vết thương bên trong.
Em không được nghe tiếng gọi mẹ của con chúng mình, sợi dây liên kết duy nhất cho tình yêu, cả những tổn thương, mất mát giữa anh và em đã không còn.
Mỗi ngày qua đi em càng nhận ra sự cô đơn đến thừa thãi của mình trong đời. Cô đơn đến mức không thể chia sẻ cùng ai những nỗi đau đang lớn dần theo ngày tháng. Thừa thãi quá nên mãi hoài lúng túng giữa những người mình yêu thương đến cuồng dại.
Em phải làm sao để có thể chen chân vào sự choáng ngợp đến trọn vẹn của cô ấy trong suy nghĩ của anh và gia đình? Những bức ảnh có thể bị gỡ xuống, nhưng làm sao có thể tháo gỡ bóng hình của cô ấy trong tim của những con người luôn hướng đến cô?
Cuộc sống vẫn trôi qua, nhọc nhằn và bề bộn. Em vẫn có anh cùng với những gì mà một phụ nữ hạnh phúc mong muốn – ai nhìn vào cũng nói thế.
Trống trải. Hoài nghi. Mơ ước.
Chiếc lá vàng với dòng chữ son sắt ấy em vẫn luôn giữ bên mình, như một định mệnh. Để lưu giữ kỷ niệm và để nhớ về một ước mơ.
Giá như trên đời đừng có một chiếc lá vàng, để yêu!