Người ta bảo với em rằng xác suất để mối tình đầu có một kết thúc tốt đẹp chỉ là 1/1000. Mong manh thật đấy!
Nhưng lúc ấy, em đã không để tâm, bởi đơn giản lắm, em ngây thơ cho rằng một khi chúng mình vẫn có thể đi chung một chiếc ô nhỏ, tức là vẫn có thể đi chung một còn đường. Tới đích ư, chắc chắn rồi và em đã mỉm cười vậy đó.
Hôm nay…
Chỉ còn lại một mình em đi dưới cơn mưa buồn, con đường quen thuộc nhưng lạ, thiếu bóng anh. Anh nói với bạn em rằng: “Anh chỉ thích em, từ trước tới nay vẫn vậy. Còn yêu ư? anh không biết”.
Em lại tự hỏi mình: “Vậy, từ trước tới nay chúng ta đã là gì”? Vậy là em đã ngộ nhận ư? Phải chăng em quá ngây ngô?
Và anh…
Anh cũng vậy thôi. Cả hai chúng ta đều chưa biết trân trọng nhau, vẫn chỉ là trẻ con, thích đùa nghịch. Ai cũng cố đẩy phía bên kia ra ngoài chiếc ô này và cười đắc ý khi thấy mình chiến thắng.
Nhưng…
Rốt cuộc, cả hai đều ướt, đều đã làm tổn thương nhau. Có lẽ giữa chúng mình vẫn còn có những nổi buồn vẫn chẳng thể nào giao cảm được.
Dù sao thì mọi chuyện cũng qua rồi anh nhỉ. Sẽ chỉ như cơn gió thoảng qua thôi, em không đau khổ tới mức như em đã từng tưởng tượng. Em không níu giữ mà bướng bỉnh, kiêu hãnh nhìn anh ra đi.
Mưa…
Khiến em chợt nhớ tới anh, em vẫn đi dưới chiếc ô ngày nào. Nhưng khác rồi anh ạ...
Vậy là, câu hỏi mà em đã từng hỏi anh: Khi lượng đổi, chất sẽ đổi phải không. Vẫn chỉ là một câu hỏi mở mà thôi.
Cầu mong anh ở nơi xa ấy, yên bình, anh nhé!
theo.VŨ QUỲNH ANH (Hà Nội)