Rồi có bao giờ... một mình tôi lại vẫn vơ suy nghĩ... từ trước đến giờ sống cho một việc gì… kết thúc cho một điều gì? Một câu hỏi, một điều làm tâm trí tôi rối bời bấy lâu nay... Và nhiều lúc… xung quanh, tôi như đã tìm thấy được cái mục đích sống đó... sống để yêu thương một người… mang hạnh phúc cho người ấy... để tất cả không như là một giấc mơ... chỉ mang về hiện thực vĩnh cửu...
UyenUongHoDiepMong
Và khi thời gian trôi qua... trôi nhanh... nhiều chuyện đã xảy ra... mà chính tôi cũng không thể suy diễn kịp... tôi đã yêu một người con gái... một tình yêu... một cảm giác… thích một ai đó... làm tôi rối rắm mỗi khi gặp người ấy... Trong lúc đó... khoảng thời gian ấy làm tôi điên đảo... tôi chìm trong hàng giờ đồng hồ để tìm cách gặp được người con gái tôi thương... và trời cũng đã giúp tôi… Trải qua những ngày vui vẻ... những ngày thấy... được trò chuyện với người ấy... được vui đùa... một sự khởi đầu... tốt đẹp... Nhưng... rồi kết thúc ... không như tôi nghĩ… nó hoàn toàn trái ngược... và em đã rời xa... em đến thật muộn màng… mà sao ra đi lại thật vội vã? Trong khoảng thời gian sau... tôi nhấn chìm mình trong những giờ đồng hồ vô hồn... vô cảm... với những khoảng trống tâm hồn không thể vùi lấp... tôi cố làm mình quên em đi bằng những trò chơi... Tôi ngồi suốt bên chiếc máy tính... không thể rời… chỉ vì một phút giây nhỏ nhoi để tôi nghĩ ngợi thôi... tôi có thể nghĩ về em... có thể nhớ đến em... và tôi lại khóc...
Năm tháng trôi xa... đã mang em đi tàn theo bao giấc mơ... giờ còn mình anh ngồi đây nghĩ suy... bao dòng cảm xúc không kịp tuôn chảy để anh nuốt trôi đi nước mắt... anh biết... biết cuộc sống này... cuộc sống của em… không thuộc về anh... anh chỉ là một con người... một con người bình thường... với một trái tim nhỏ nhoi… nhưng niềm khát khao thì nhiều vô kể… nhất là tình cảm... tình cảm anh dành cho em... anh không thể tả xiết... vì có thể nhói đau con tim... Em à... anh không thể nghĩ gì nhiều hơn lúc này... cảm giác không còn em... không có em trong những phút giây như khi xưa... em đó… nụ cười đó... ánh mắt đó... làm sao anh có thể quên... Hằng đêm anh phải thao thức... một mình với khung cảnh hoang tàn ngắm sao trên trời... vào mỗi khi đôi mắt đỏ hoe đón ánh bình minh… anh lại ước em sẽ ở cuối chân trời đó vẫy tay về với anh... Nhưng rồi... chỉ là dòng suy nghĩ vu vơ thôi em à... anh không muốn nghĩ nhiều về em đâu... nhưng con tim nó cứ thao túng anh mãi... anh không thể giữ được lời hứa đó rồi... em à... Đứng giữa tán trúc bên bờ Dạ Tây Hồ... em bắt anh hứa với em... là phải cố quên đi em... vì em không còn yêu anh nữa... và đó chính là lời em nói... là lời em nói đó em... nghĩ về câu nói đó... anh vô vọng trong bóng tối... Anh muốn gào thét... anh muốn khóc thật là to... muốn phá nát... muốn xé nát cái không gian đen tối này... thà lúc trước một mình vẩn vơ tìm mục đích sống... tìm cho mình một cuộc sống riêng… không cần yêu em... không cần nhớ đến em… thì lúc này… nụ cười vẫn còn trên môi... bây giờ... chỉ còn bờ môi câm lặng... chỉ còn nước mắt với niềm đau...