:: Trang Chủ
» Lưu Bút
» Diễn Đàn
» Chơi games
» Nghe nhạc
» Xem phim
» Truyện tranh
» Avatars
» Phòng Tranh

Thơ Tình
Truyện Tình
Vườn tình yêu
Nghệ Thuật Sống
Danh ngôn tình yêu

Tin căn bản
Mẹo vặt
Đồ họa
Kho Download

Học tiếng Anh
Học tiếng Hàn
Học tiếng Hoa

T==============T
ID:  PASS:  
» Quên mật khẩu   » Đăng ký tài khoản mới
Hỏi và đáp
Hôm nay,  
TRANG CHỦ
Lưu bút
Tình yêu
Diễn đàn
Nghe nhạc
Xem phim
Chơi game
Phòng tranh
Quy định
Hỏi đáp
Tình Yêu
Thơ Tình
Truyện Tình
Nghệ Thuật Sống
Vườn Tình Yêu
Tâm Hồn Cao Thượng
Tin Học
Tin Căn Bản
Mẹo Vặt
Đồ Họa
Internet - Web
Kho Download
IT 360°
Giải Trí
Danh Ngôn
Thơ Thẩn
Truyện Cười
Truyện Ngắn
Truyện Ngụ Ngôn
Truyện Truyền Thuyết
Cổ tích - Sự tích
Thế giới games
Học Ngoại Ngữ
Tiếng Anh
Tiếng Hàn
Tiếng Hoa
English audio
English story
Học qua bài hát
Văn phạm tiếng Anh
Kỷ niệm áo trắng
Người thầy
Thơ áo trắng
Kỷ niệm không phai
LIÊN KẾT
Truyện Tình

Tử Đinh Hương - Thanh Thảo

        Tác giả: Thanh Thảo

Thời gian qua đi… qua đi… <BR>Tử đinh hương nhuộm tím khu vườn <BR>Để tôi buồn vì cánh hoa rời rã <BR>Hỡi linh hồn em ẩn đâu đây <BR>Đã ra đi giữa trời thu lạnh lẽo


Mà tôi nghe tiếng gió buồn đến thế

……………..

Một vòng hoa ai đã để lên mộ

Cho cô gái đáng thương thủa nào

Xót xa cho em – người bị từ chối

Bởi tử đinh hương tím ngắt u buồn

Những đoá hoa phủ kín ngọn đồi

Phải chăng em hoá thân từ đau khổ?

Tôi sẽ đưa linh hồn em về…

Khu vườn của ta một chốn xa xưa

Và cũng chính tại khu vườn ấy

Tôi đã nhận từ em màu tím

Cành tử đinh hương đau xót một đời

……………

Rồi tôi vẫn cứ ngồi, mỗi buổi chiều thu tới

Mãi ngắm nhìn em sắc đẹp tuyệt vời

Với hương thơm bát ngát tâm hồn

Với cảm xúc đớn đau muộn màng

Nhớ về em cô gái thơ ngây







Hoa màu tím, hoa màu trắng... Những cánh hoa bé nhỏ xinh xinh...
Những cánh hoa của màu tang lễ...
--------------------------------------------------------------
Vừa đặt chân vào lớp, ngay lập tức, nó bị choáng ngợp bởi sắc hoa màu tím nhỏ nhắn, xinh xắn. Những đóa hoa bé nhỏ, tím thẫm được kết thành vòng, giống như một vương miện nhỏ dành cho nàng công chúa xinh đẹp. Tuy vương miện không đẹp đến mức ai ai cũng muốn có nhưng nó lại mang một nét đẹp sâu lắng về tâm hồn, khiến người đã nhìn vào nó một lần rồi thì không thể nào rời mắt khỏi nó nữa...
“Wow, lại thêm một anh chàng thương thầm nhớ trộm bạn của tôi rồi!” Hoa Ban ngồi bên nhìn nó đang say sưa ngắm nghía vòng hoa lên tiếng trêu ghẹo.
“Mày cứ giỏi giỡn.” – Nó nhăn mặt, đẩy vòng hoa về phía Hoa Ban. – “Lỡ vòng hoa là tặng cho mày thì sao?”
Hoa Ban nhìn nó bật cười lớn.
“Viển vông. Vòng hoa đặt ngay trên bàn mày mà, còn có tấm thiệp đính kèm gửi tặng mày ở dưới kìa.” – Hoa Ban chỉ vào tấm thiệp nhỏ treo dưới vòng hoa. – “Nếu mà tặng tao thì trên này đã chẳng đề bốn chữ Thân tặng Đinh Hương đâu.”
Nó lật vòng hoa lên, đúng là có một tấm thiệp nhỏ đính dưới vòng hoa đề tặng: “Thân tặng Đinh Hương.”
“Đề tên tao nhưng chẳng đề tên người gửi gì cả. Tính làm trò bí mật ư?” Nó gắt nhẹ một cái, treo vòng hoa lên cửa sổ gần chỗ ngồi của nó, rồi ngồi phịch xuống ghế, phán: “Hừm... Chắc đây là một tên dở người, đầu óc điên khùng, ngốc nghếch, ngoại hình xấu xí khó coi, tính tình tự ti, nhút nhát, chữ viết xấu xí... nên mới tặng hoa cho tao như thế này!”
“Trời, không thích thì thôi, có cần nói người ta nặng như thế không?” – Lưu Diên Vỹ không biết đi chơi đâu về chen vào nói. – “Vòng hoa đẹp thế này mày nỡ để đây, nắng vào là héo hết.” Hắn vừa kéo vòng hoa xuống vừa xuýt xoa.
“Hừm, mày xót vậy thì tao cho mày đấy!” Nó lườm ngang thằng bạn.
Cũng may nó biết Diên Vỹ từ trước, không thì kiểu gì nó cũng sẽ lầm tưởng vòng hoa là do hắn tặng cho mà xem. Trông cái bộ dạng hắn nâng niu vòng hoa không rõ nguồn gốc từ đâu kia như bảo bối có một không hai làm nó phát chán.
“Thôi, tao con trai lấy làm gì? Người ta tặng mày thì mày giữ đi. Đừng có phụ lòng tốt của người ta!” Vỹ đặt trả lại vòng hoa vào tay nó.
“Vỹ nói phải đó! Mà mày biết tên tặng hoa cho mày là ai rồi hả? Nói tao nghe coi nào.” Hoa Ban ở bên không chịu bị lép vế, nhất quyết phải tham gia bằng được câu chuyện “người tặng hoa bí ẩn.”
“Biết gì đâu. Tao mà biết tên đó là ai thì tao đã đi đến cầm vòng hoa này ném vào mặt nó rồi, làm sao còn bình tĩnh ngồi đây nói chuyện phiếm với tụi mày.” Nó thản nhiên đáp.
“Vậy chứ sao mày nói cái gì ngốc, cái gì dở người đó đó đó...” Hoa Ban chau mày cố nhớ lại những gì nó đã nói nhưng chẳng thể nhớ nổi hết, chỉ biết dùng “đó đó đó” để diễn tả.
Nó nhìn bộ dạng ngây ngốc của nhỏ bạn, không nén được cười, tâm trạng bỗng dưng cảm thấy vui lên rất nhiều.
“Bình thường mày thông minh lắm, sao hôm nay lại có vẻ ngờ nghệch, chậm tiêu vậy? Chứ mày nghĩ thử coi, chỉ có những người dở hơi, thần kinh có vẻ không bình thường, không thể nhận biết đâu là tốt đâu là xấu mới đi tặng hoa cho một con quỷ như tao thôi. Mà mày biết hoa tử đinh hương mang ý nghĩa gì không? Ngạn ngữ cổ có câu: “Cô gái nào cầm hoa tử đinh hương sẽ không bao giờ được mang nhẫn cưới”. Vì vậy có một thời gian, người ta chuyên dùng nó như một cách tế nhị để chia tay với người yêu! Vậy mà hắn còn dám đem tặng tao. Đó không phải ngu ngốc thì là gì? Mà cũng có khi hắn muốn trù ẻo tao “chống ề” cũng nên. Còn nữa nha, nếu ngoại hình ổn, tính tình không nhút nhát, tự ti thì tại sao hắn lại không đến gặp thẳng tao để tặng hoa mà bày trò “hiệp sĩ giấu mặt” thế này?! Và nếu chữ hắn đẹp thì đã chẳng viết thiệp bằng word rồi.”
Nó “thuyết minh” một tràng dài khiến hai đứa bạn nhìn nó ngẩn ngơ, nhất tề đồng loạt gật đầu tỏ ý tâm phục khẩu phục.
“Có lẽ chỉ có mình mày mới biết mấy cái ý nghĩa kỳ cục của loài hoa đó thôi.” – Vỹ là người “hồi phục” nhanh nhất sau tràng thuyết minh của nó, nhếch mép cười khan. – “Có lẽ người ta chỉ muốn tặng mày loài hoa này vì nó trùng tên với mày chứ con trai ai lại để ý mấy cái ý nghĩa rườm rà ấy.”
“Mấy người là con trai nên bênh nhau dữ ha!”Vừa nói, nó vừa phóng tia laze về phía Vỹ khiến hắn chột dạ, lập tức tắt volume. Nhưng thay vào đó, volume của nhỏ Hoa Ban lại hoạt động mạnh mẽ, với tần suất càng lúc càng tăng đến chóng mặt.
“Mày lườm gì Vỹ chứ?! Tao thấy Vỹ nói đúng đó. Với lại cái ý nghĩa tiêu cực ấy mất lâu rồi mày ơi. Thời đại tân tiến, người ta cũng phải suy nghĩ tích cực hơn chứ. Làm sao còn mấy cái ý nghĩa tiêu cực ấy được!”
Rồi nhỏ dẫn dắt thêm: “Giờ người ta gọi hoa tím là xúc cảm đầu của tình yêu, còn hoa trắng là biểu tượng của tuổi thanh xuân, lứa tuổi đẹp nhất của đời người mà không tiền bạc cũng như quyền lực nào có thể chi phối được.”
Nó và Diên Vỹ mắt chữ A mồm chữ O nhìn trân trân Hoa Ban. Không ngờ nhỏ bạn nó trông khờ khờ thế thôi mà kiến thức đầy mình.
“Rành quá ha! Tao bắt đầu nghi ngờ người tặng bó hoa này cho tao chính là mày rồi đấy!” Nó nhướn mày nhìn Hoa Ban đầy ngụ ý: coi chừng nguy hiểm. Nhưng ngó bộ dạng ngơ ngác với ánh mắt như nai vàng của nhỏ thì đủ biết Hoa Ban hoàn toàn vô can trong chuyện này.
Tan học, chủ nhân của vòng hoa vẫn không xuất hiện. Hoa Ban cứ nằng nặc đòi nó ở lại. Tiện thể nhỏ kéo thêm luôn cả Diên Vỹ, phòng trường hợp tên điên nào đó dùng vũ lực ép duyên nó. Nhỏ tin chắc rằng không bao lâu sẽ thấy một tên xuất hiện để “tỉnh tò” nó.
Nhưng đợi mãi mà vẫn chẳng thấy ai, chỉ có mỗi bác bảo vệ đi qua đi lại kiểm tra các phòng...
“Này... Ngồi muốn ê mông mà chỉ có mỗi bác bảo vệ đi qua đi lại thôi... Chắc tên nào đó thấy tụi mình ở đây đông quá nên không dám đến rồi. Kế hoạch thất bại.” Diên Vỹ ngán ngẩm thở dài.
“Ừ, thôi để tao về... Tối nay tao có chuyện nữa...” Nó vùng vẫy cố thoát cánh tay bám như keo của Hoa Ban.
“Chuyện? Chuyện gì?” Hoa Ban tò mò hỏi, đưa ánh mắt xuyên tâm nhìn nó.
Nó quay đầu, ấp úng nói.
“Thì... thì chuyện tao nói lúc trước đó... Tao phải gặp ông chú giám đốc... Hôm nay tổ chức tiệc... Cha mẹ tao định... tháng tới... tốt nghiệp xong... kết hôn...”
Giọng nói nó cứ dần nghẹn lại, đứt quãng. Khó khăn lắm nó mới có thể thành lời hai tiếng cuối. Giá như hai tiếng ấy nằm gọn trong cổ họng nó luôn thì nó sẽ chẳng bao giờ phải thấy ánh mắt thất vọng và nuối tiếc đầy u buồn của hai đứa bạn nó như thế. Nhất là ánh mắt của Vỹ...
“Thời đại gì rồi mà cha mẹ mày còn thế cơ chứ? Thật không hiểu nổi. Vậy là mày tính đem cả cuộc đời mày giao vào tay người mày không yêu như thế ư?”
“Tao không muốn làm một đứa con bất hiếu.”
“...”
--------------------------------------------------------------
Hôm nay nó lại một lần nữa bị choáng ngợp bởi hoa. Đủ thứ linh tinh được đặt trên bàn nó: một nụ đinh hương, một cành trường thọ, một cọng rơm, một miếng quế, một quả lê và một ít hột tiêu.
“Cái quái gì đây?” Nó nhấc các thứ lên ngắm nghía như thể chúng là những gì quái lạ nhất.
“Thật lãng mạn mày ạ.” Hoa Ban nhìn đống “hỗn độn” ấy và thốt lên. Nhỏ cầm một nụ đinh hương và bắt đầu diễn thuyết: “Nhìn mặt ngố ra thì chắc là không biết rồi. Nụ đinh hương này đã có người nói thế này: Em mảnh mai như cành đinh hương này – Như đóa hoa còn nằm trong nụ - Khiến tôi mê đắm trong xúc cảm tình yêu – Tôi đã yêu từ lâu nhưng em vẫn không hay, còn cành trường thọ này…” Nhỏ nhấc tiếp cành trường thọ lên quơ quơ trong không khí như nhạc trưởng chỉ huy dàn nhạc: “Nó được diễn giải như sau: Thật đáng thương cho sự đam mê của tôi, cọng rơm thì mang ý nghĩa: Hãy chịu đựng tôi như là một nô lệ của em, miếng quế: Số phận của tôi thuộc về em, còn quả lê: Xin cho tôi một ít tia hy vọng…” Cuối cùng nhỏ chỉ tay về phía mấy hột tiêu nhoẻn miệng cười rồi kết luận: “Hãy cho tôi một câu trả lời.”
“Ha ha ha…”. Nó ôm bụng cười chảy nước mắt: “Thế mà tao tưởng nụ đinh hương mang hàm ý “ống chề”, cành trường thọ là “vĩnh viễn” chứ. Ghép lại là tên ấy muốn tao ế mãi mãi đấy.”
“Thế mày không nhìn thấy cọng rơm, miếng quế, quả lê hay mấy hột tiêu này à?” Hoa Ban giơ giơ mấy thứ đó trước mặt nó.
“Thì tao tưởng hắn muốn tao ế, chán đến mức phải ngồi gọt lê chấm tiêu ăn, dùng cọng rơm xỉa răng và dùng ít quế cho thơm miệng…”
“Pó tay, mày không có chút xíu gì lãng mạn hết á, thực tế quá.” Hoa Ban giả vờ nhăn nhăn mặt ra vẻ thương cảm cho nó rồi đột ngột trở lại vẻ nhút nhát, dịu dàng bình thường: “Chắc là tên hôm qua rồi. Mày tính sao?”
“Tính cái gì cơ? Có biết tên ấy thế nào đâu mà trăng với chả sao.” Nó thu gọn đống “lãng mạn” ấy vào một chỗ, lựa quả lê cất vào cặp, còn lại nhét tất cả vào trong hộc bàn.
“Vậy nếu mày biết người tặng mày là ai thì mày tính sao?” Vỹ đột ngột quay sang hỏi nó, đồng thời nhăn nhó khi thấy nó nhồi nhét đống “lãng mạn” vào hộc bàn.
“Tao không biết. Tao không thích người tao không biết rõ.”
“Nếu là người mày biết rõ thì được sao? Biết rõ như thế nào? Có như tao với mày không?”
Nó ngẩn mắt nhìn tên bạn thân. Một câu hỏi hơi bị trắng trợn à!
“Ừ, biết rõ như tao, mày với Hoa Ban ấy! Nhưng chẳng được đâu. Dù yêu đến chết cũng không được.”
“Tao hiểu rồi.” Vỹ gật đầu.
Nó biết cái gật đầu đó mang ý nghĩa gì. Là từ bỏ.
Nó biết Vỹ thích nó. Không, chính xác hơn là yêu. Yêu từ khi hai đứa chỉ là những đứa trẻ bi ba bi bô tập nói.
Nó cũng yêu Vỹ, một cách thầm lặng. Không biết giữa hai đứa nó, ai yêu ai nhiều hơn nhưng chắc chắn, tình cảm đó không thể đo đếm được.
Nhưng yêu không thể nói. Vì nếu nói ra, nhất định sẽ khiến hai người bị tổn thương hơn gấp trăm lần. Gia đình của nó luôn quyết định cuộc sống của nó. Các chị nó... tất cả đều không có quyền được lựa chọn hạnh phúc cho mình. Vậy thì nói ra, liệu có hạnh phúc hơn không nói?
Và thế, cách tốt nhất cho cả hai là nó lơ đi tình cảm của mình.
Cứ đùa giỡn tự nhiên với nhau, vờ như không biết, nó lừa được mọi người, lừa được bạn thân nhất, lừa được người nó yêu, và lừa được cả chính nó...
--------------------------------------------------------------
Cô gái với bộ váy cưới trong gương nhìn thật xinh đẹp. Nhưng trên môi lại không có nụ cười hạnh phúc.
Cô đang chuẩn bị cho sự kết thúc của cuộc đời mình. Kết hôn, với cô, chính là kết thúc.
Trên tay nắm chặt con dao nhỏ, cô đâm nhẹ từng nhát xuyên qua bó hoa. Đóa hoa trên tay nó thật đẹp. Nhưng không phải loài hoa nó thích... Người nó sắp cưới chẳng hiểu gì về con người nó cả. Đáng buồn sao...
“Cho mình xem cô dâu nhỏ thế nào nào!” – Hoa Ban rộn rã ôm chầm lấy nó. – “Dù không thích nhưng tao vẫn chúc mày đám cưới vui vẻ. Hạnh phúc nhé! Diên Vỹ không đi đám cưới mày được. Hôm nay nó phải bay sang Canada làm thủ tục nhập học rồi. Nó gửi tặng mày bó hoa và hộp quà thay cho lời chúc.”
Nó đón những món quà từ tay Hoa Ban.
“Hoa Đinh Hương.” Nó khẽ mỉm cười thốt lên. “Tao đã ước được mang theo nó trong ngày cưới...”
Nó vừa đùa giỡn với Hoa Ban vừa mở hộp quà ra. Bên trên vỏ hộp nó thấy viết một dòng chữ: Hộp ước muốn.
Đúng thật là hộp ước muốn... Bên trong toàn là những gì nó ao ước bao lâu nay. Một bịch bánh dân gian còn mới mà cha mẹ chẳng bao giờ chịu mua cho nó vì sợ ăn vào sẽ mất vệ sinh... nhưng nó muốn được thử vị của những món ăn đó. Con búp bê barbie nam và barbie nữ nó viết trong tất khi giáng sinh năm tuổi... Nó chẳng bao giờ có được vì cha mẹ nó chẳng bao giờ để tâm đến...
Nó bày tất cả những món quà đáng yêu lên bàn. Trong hộp quà, còn duy nhất một tấm thiệp Valentine...
“Gửi loài hoa anh yêu,
ฉันรักเธอ
Mahal kita
Ti amo
Je’t aime.
Ik hou van jou
I love you.
Anh yêu em.
...
Viết thế có lẽ vẫn chưa đủ em nhỉ? Làm sao để nói cho em biết anh yêu em như thế nào đây? Nhưng anh đoán có lẽ em biết.
Giá như anh đủ lớn, đủ vững chắc để có thể làm điểm tựa cho em thì tốt biết mấy... Nếu có kiếp sau, sẽ cưới anh, em nhé?!
Còn giờ đây, anh chúc em hạnh phúc. Mãi mãi hạnh phúc.
Yêu em.”
“Diên Vỹ yêu mày sao?” Hoa Ban bất ngờ thốt lên từ đằng sau khiến nó giật mình trở về thực tại. “Vậy thì những vòng hoa trước đây là... của hắn.”
“Tao biết.” Nó gật nhẹ đầu xác nhận. Làm sao không biết được cơ chứ, chỉ cần quan sát chút xíu cũng đủ thấy Diên Vỹ đáng nghi đến mức nào. Một lần thì không biết, hai lần cũng lờ mờ đoán ra, ba lần là chắc chắn.
“Mày ra ngoài chút đi. Tao muốn ở một mình.” Nó gục mặt xuống bàn trang điểm. Hoa Ban biết ý, vỗ nhẹ vai nó rồi lui ra.
Tiếng nhạc đám cưới rộn lên... Nước mắt nó nhòa dần, tim nó thắt lại. Lọ thuốc an thần rơi xuống đất... Nó không thể thở được nữa...
Em nợ anh cả một đời, nguyện kiếp sau xin trả anh nhé...

Đã được xem 4823 lần
Sưu tầm bởi: codaicrazy15
Cập nhật ngày 23/05/2011


CẢM NHẬN
^_^
Truyện này m viết lúc đầu dài 6 trang word, happy ending nhưng về sau lỡ đánh mất bản thảo nên đành viết lại nhưng hok còn cảm xúc như lúc đầu nữa nên chuyển luôn ^_^
Được viết bởi codaicrazy15 (28/05/2011 - 9:21:45 PM)
...
híc. yêu mà ko đến đc vs nhau khổ lắm
Được viết bởi harypoter_9x_448 (24/05/2011 - 5:04:26 PM)
Cảm ơn em
Nó là những kỷ niệm đã qua ấy mà. Giờ nghĩ lại thấy thật buồn cười em àh
Được viết bởi rua_xinh1511 (24/05/2011 - 3:45:04 PM)
TÌM KIẾM

Search
« Tìm nâng cao »
TIÊU ĐIỂM
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Sự Tích Hoa Hồng Xanh
Anh đã khiến em bị tổn thương!!!
Em nhớ và ... ghét anh
Yêu anh
Mưa Và Nước Mắt
CHUYỆN TÌNH TAY BA
Lại gần anh thêm chút nữa.......
Hãy Để Anh Yêu Em
Anh Nơi Đâu Em Vẫn Chờ
SÔI ĐỘNG NHẤT
Lần gặp đầu tiên
Lần gặp đầu tiên
Em mất anh, mãi mãi mất anh!
Ý nghĩa của hoa hồng xanh
Gửi Lại Chút Yêu Thương
Tự tình....
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
(^-^)+(^-^)...Nhớ Em...(^-^)+(^-^)
Mưa Trên Đảo Nhỏ
LIÊN KẾT WEB
Game Online
Học thiết kế web
Xem phim - Nghe nhạc
Nhạc Flash
Truyện Tranh
Avatars
Chat trên web
NHÀ TÀI TRỢ
 
Thung lũng Hoa Hồng - Mảnh đất của TÌNH YÊU - Diễn đàn TÌNH YÊU lớn nhất Việt Nam- Love Land - Informatics - Relax worlds
Tình Yêu | Tin Học | Giải Trí | Ngoại ngữ | Nghe nhạc | Xem phim | Flash games | Truyện tranh | Thế giới avatars | 15 phút chia sẻ | Lưu bút
Copyright © 2005 Thung Lũng Hoa Hồng. - All rights reserved. Designed and Coded by Thành Nha