Người phụ nữ tóc chớm bạc nhẹ nhàng tựa đầu vào vai chồng như muốn tìm chỗ dựa vững chắc. Tay bà nằm yên trong bàn tay to bè, chai sần của ông. Họ cứ đứng lặng bên nhau ngắm hoàng hôn đang dần buông, mặc cho những con sóng ì ầm vỗ vào mạn tàu, tung bọt trắng xóa lên chỗ hành lang họ đang đứng. Cả hai vợ chồng bà đã không còn trẻ trung như phần lớn hành khách trên chiếc tàu ấy – chiếc tàu đi đến chốn thiên đường dành cho các cặp uyên ương hưởng tuần trăng mật – nhưng có vẻ là một đôi đặc biệt nhất. Cứ nhìn khuôn mặt rạng ngời và ánh mắt âu yếm họ trao nhau, cả những cử chỉ ân cần chăm sóc, ai cũng có thể thấy tình yêu giữa họ vẫn đằm thắm và mãnh liệt đến nhường nào.
Sương mù vẫn giăng khắp chân thác Niagara, quấn vào chân du khách. Dòng nước trên cao vẫn ầm ầm cuộn đổ, tạo thành một vực xoáy trắng xóa như đe dọa. Người phụ nữ bất giác rùng mình. Dù biết rằng không việc gì phải sợ hãi, nhưng bà vẫn choáng ngợp trước cảnh tượng hùng vĩ của con thác cao vút và mạnh mẽ.
- Em sợ quá! - Bà nói to, cố át tiếng nước gầm bên tai. - Em không đợi được đến khi chuyến đi kết thúc đâu!
Ông quàng tay qua vai bà, dịu dàng trấn an:
- Em đừng nhìn xuống! Hãy nhìn chiếc cầu vồng rực rỡ vắt ngang đỉnh thác kia kìa!
Nhìn theo tay chồng, bà tự trách mình tại sao chỉ biết nhìn xuống dòng nước xoáy ấy. Bên tai bà, vẫn giọng nói ấm áp quen thuộc của chồng:
- Có một tháp quan sát và nhà hàng ở dưới kia, mình qua đó ngắm cảnh về đêm đi em!
Bà gật đầu, thầm biết ơn sự tinh tế của ông trước nỗi sợ hãi của mình.
Hoàng hôn thật êm đềm. Hai vợ chồng yên vị bên chiếc bàn ăn ấm cúng cạnh cửa sổ. Quả là một nhà hàng tuyệt vời, tuy đông đúc nhưng không ồn ào náo nhiệt. Những ánh nến lung linh càng làm cho khung cảnh đầm ấm, nhẹ nhàng. Bà thoáng nghe tim mình đập khi bắt gặp ánh mắt âu yếm của ông. Đã rất nhiều năm ở bên nhau, nhưng tình yêu của họ dường như luôn mãi nồng nàn, mới mẻ như chỉ mới ngày hôm qua. Bà ngượng ngùng nhìn ra khung cửa sổ và bỗng ngỡ ngàng:
- Anh nhìn kìa, người ta đã bật đèn lên rồi. Ngọn thác giờ mới lộng lẫy và quyến rũ làm sao!
Ông gật đầu, lòng nhẹ nhõm vì bà đã không còn sợ con thác dữ như lúc nãy:
- Em làm anh nhớ lại cảm giác lần đầu tiên được ngắm nhìn thị trấn xinh đẹp ở quê hương anh từ trên cao. Khi đó, anh chỉ mới là một cậu bé và rất thích khám phá. Mỗi buổi chiều sau khi tan học, anh lại lang thang khắp nơi để chụp ảnh. Anh chụp tất cả mọi thứ, từ những ngôi nhà mái đỏ, những vườn nho xanh mướt, đến những con đường làng rợp bóng cây. Rồi đến một hôm, một người bạn rủ anh leo lên ngọn đồi cao nhất thị trấn. Đó quả là một kỉ niệm tuyệt vời. Càng lên cao, khung cảnh trước mắt càng mở rộng. Những khu vườn, những con đường nối nhau tạo thành một mạng lưới bao quanh những căn nhà gỗ xinh xắn. Những con người riêng lẻ dường như có một sự kết nối, gần gũi. Đã bao năm sống ở thị trấn, thế mà chưa bao giờ anh để ý đến những mối quan hệ thân hữu trong cộng đồng cho đến lần đứng nhìn từ trên cao ấy.
- Anh có nghĩ rằng càng đi xa, mình càng thấy mọi thứ rõ ràng hơn không? - Bà vừa hỏi, vừa nhìn ngọn thác sáng rực , lộng lẫy phía xa xa.
Ông bâng khuâng trả lời:
- Đúng vậy đấy. Những gì mình thấy còn tùy thuộc vào mỗi góc nhìn khác nhau.
- Ở góc nhìn của em, anh là tình yêu mãi mãi và duy nhất, cho dù ngày mai em không thể thức dậy được nữa để nhìn thấy khuôn mặt của anh! – Bà thì thầm đáp lại.
Ông nắm chặt tay bà, nước mắt rơm rớm trên mi mà đôi môi vẫn nở một nụ cười mãn nguyện:
- Em biết không, ở góc nhìn của anh, căn bệnh này cũng là một cơ hội để chúng ta mãi mãi không bao giờ xa nhau, dù là chỉ trong giây lát!
Đây có thể sẽ là chuyến du lịch cuối cùng của hai người, vì căn bệnh ung thư của bà đã ở giai đoạn cuối. Cuộc đời có thể ngắn ngủi, nhưng tình yêu sẽ mãi mãi trường tồn.