Kính thưa các thần dân của Vương Quốc Mạng.Nếu các bạn nói không có tâm hồn cao thượng giữa cuộc sống này.Xin đừng kết luận vội vàng,các bạn hãy đọc câu chuyện dưới đây rồi các bạn sẽ thấy mình đã sai khi kết luận như vậy.Câu chuyện như sau:
"Một sáng nọ,khi tôi còn đang mải mê xem bộ phim:'Đêm định mệnh'(trùj uj!Đấy là bộ phim tôi mê chết đi đc).(Ừhm!Hình như tôi coi phim đĩa chứ bộ phim nay` hok chiếu buổi sáng).Thì tiếng mẹ vọng lên từ nhà sau:'N đi mua giùm mẹ 1kg thit bò đi naò'.Tiếc rẻ bộ phim,tôi còn ráng kéo dài thời gian thêm chút nữa nhưng me tôi đã lên nhà trên và bảo tôi đi ngay.Cầm tiền trên tay tôi phóng xe thật nhanh ra chợ.Sau khi gửi xe,tôi buớc vào dãy hàng thịt và đi ngang qua một em bé ăn xin.Em bé thật nhỏ nhắn,nuớc da đen đúa đang cõng một đứa em trên lưng và xòe bàn tay nhỏ nhắn xin tiền từng ng` một.Nhiều ng` có lòng thì cho em một vài nghìn lẻ,một số ng` khác thì hất tay em bé ra.Đôi mắt em đã bắt đầu ngân ngấn nuớc mắt.Chứng kiến cảnh ấy ,lòng nhân ái trong tôi trỗi dậy.Tôi vội cho tay vào túj móc ra một ít tiền lẻ cho vào cái nón mà em bé đang cầm rồi buớc vội vào chợ.
-Cô ơi!Bán cho cháu 1kg thịt bò đi ạ!
-65 nghìn cháu ạ!
-Vâng ạ!
Tôi cho tay vào túi nhưng hỡi ôi,tờ 100 nghìn mà mẹ đưa đã không cánh mà bay.Tôi chợt nghĩ:'Đứa bé!Đúng rồi hồi nãy mình có dừng lại ở chỗ nó một lúc mà.Thật không ngờ!!!Đúng là xã hội ngày nay Thạch Sanh thì ít mà Lý thông lại nhiều đến vậy.Sao mình lại cả tin đến thế.Lẽ ra mình không nên cho con nhỏ đó một đồng nào .Thật tức chết đi đuợc'.Đang tự trách mình thì tôi bỗng giật mình nhìn xuống thì thấy một bàn tay nhỏ nhắn,đen đúa nắm chặt vạt aó.Cô bé ăn xin hồi nãy lên tiếng :
-Chị..ơi!Chị đánh rơi 100 nghìn naỳ.
Tôi vui mừng đến phát khóc vội cầm tiền trả tiền thịt bò.Đến khi sực nhớ là mình chưa cảm ơn cô bé.Tôi mới giật mình nhìn lại thì cô bé đã cõng em đi tít đằng xa rồi.Tôi chợt cảm thấy trên má mình có cái gì đó âm ấm.tôi liền đem thịt bò về cho mẹ."
Chuyện là thế đó,nhưng mãi đến bây giờ tôi vẫn còn cảm thất ray rứt.hối hận.Hối hận vì mình đã nghĩ xấu về n` khác.Càng nghĩ tôi càng hổ thẹn.Tôi biết các bạn cũng sẽ trách tôi,nhưng hãy thông cảm cho tôi.
TB:Sau này tôi có đi kiếm em bé đó.Nhưng đã kiếm hết cái thị xã mà tôi đang sống nhưng vẫn không gặp.có lẽ em bé đó đã theo gia đình chuyển đi nơi khác kiếm ăn rồi chắc.Tôi không biết làm gì để chuộc lỗi nên chỉ biết thầm mong ở phuơng xa hạnh phúc cũng như may mắn sẽ mỉm cuời với em.!!!!!!!!!!!!!