Đôi mắt buồn từ nay không buồn nữa...
Giot nước mắt cuối cùng vẫn chưa kịp khô đi
Những cơn đau từ nay không đau nữa
Dù không hề nhẹ nhàng và thanh thản ra đi...
Những kỉ niệm buồn sẽ không còn nhớ nữa
Lấp đầy dần những khoảng trống mênh mông
Tiếng gọi "cha"đã không còn kịp nữa
Chúa nhân từ đã đón cha đi...
Chúa sẽ chữa lành vết thương cho cha
Một vết thương không gì bù đắp được
Chúa sẽ mang cha đến một nơi yên bình nhất
Ở nơi đó sẽ chẳng còn khổ đau...
Nhưng vẫn còn giọt nước mắt nơi đây
Cánh đồng quê nơi cha đang yên nghỉ
Nơi mẹ khóc thương,nơi 1 đời đau khổ
Nơi còn lại những gì là đắng cay...
Tiếng mẹ gọi cha mà cha nào có hay
Cha bước đi mà không quay đầu lại
Nụ cười buồn còn đọng trên gương mặt
Nỗi nghẹn ngào,bờ vai mẹ run run...
Hoa xoan đã rụng trắng sân nhà
Mẹ cũng khóc cạn khô dòng nước mắt
Bóng mẹ gầy bên ngọn đèn hiu hắt
Ưoc mơ nào đã tan thành khói mây..
Chỉ còn lại một chút nhớ...
Chỉ còn lại một chút đau...
Một chút ngẩn ngơ,một chút lơ đãng...
Tất cả nỗi buồn sẽ trôi vào dĩ vãng
Xin chúa trời mang cha đi thật xa...