Những ngày đầu mới qua chỉ cần đứng lớp nửa ngày toàn thân đã mỏi nhừ. Ở đây thầy cũng như trò không có giờ nghỉ trưa. Thời gian giải lao chỉ đủ thầy và trò ăn trưa, tán phét hay bàn luận với nhau vài câu rồi vào lớp học tiếp. Tôi với tay kéo chốt đẩy khung cửa kính lên cao, luồng khí mát lạnh tràn vào phả vào mặt mát rượi. Mạch thủy ngân trong nhiệt độ hạ xuống vạch 17 độ C. Ở Việt Nam với nhiệt độ này ai cũng co ro trong chiếc áo to sụ. Tôi đẩy cửa lên cao hơn một chút, lắp chốt lại rồi đưa mặt ra ngoài hít một hơi thật dài, thật sâu rồi cố nhoài người ra cửa với tay hái cho được trái táo một bên má ửng hồng. Nếu nhìn tôi vắt vẻo nửa trong nửa ngoài cửa sổ lúc này thể nào anh cũng trợn mắt rồi đứng đó chết trân cho mà xem.Cho đến bây giờ tôi thật sự tin con người khó tránh khỏi số mệnh, nó là những dòng chảy trải đều lên số phận của mỗi người có đục và trong, có phù sa và rác rưởi, có mất mát và sự bù đắp. Anh là một trong những thứ tôi vớ được khi bế tắc trong dòng chảy ấy,