Tôi đắm chìm vào bài viết của em, bởi bài viết ấy nói hộ lòng tôi, nói hộ một mảnh đời rách bươm trong tôi. Gia đình, bạn bè, những mối qua hệ xa xôi không đủ ru chúng tôi vào miền lặng…
Tôi thích viết về nội tâm, sự dằn xé của tâm hồn hơn là những mối quan hệ xã hội đèm đẹp khi mà mọi thứ đã được điểm tô kỹ càng. Đời tôi, không có những vần thơ cô lẽ, ngắn gọn chạm thật sâu vào miền co ro heo hút, chỉ có những lãng đãng của buổi chiều mưa hay những ngày đầy gió. Chiều nay, bất chợt tôi bỗng dưng nghĩ nhiều về cuộc đời của những đứa con gái như chúng tôi?
Cuộc đời, ừ, thì yêu đấy, yêu nồng nàn gấp vạn lần người khác nữa là… Có chăng vì trái tim chúng tôi thổn thức, rấm rứt, rên ri rĩ giữa đêm dài. Bất chợt tôi nhớ “Nhăng nhố à, nhăng nhố ơi…”, dường như thế, có lần tôi nhìn thấy em ru mình bằng những lời ấy và tôi cũng vậy.
Tôi hiểu cái đỉnh buồn trong em, cả cái đỉnh cô đơn mà em đang ngồi nơi ấy. Ví như, tôi và em đang một mình trên đỉnh ngọn núi cao, tách biệt, tôi nhìn thấy em và em nhìn thấy tôi. Im lặng. Không ngôn từ. Thỉnh thoảng đưa mắt nhìn nhau mà chẳng thốt lên được lời nào, bởi mọi ngôn từ hóa thành sáo rỗng. Ơ hờ như những người đàn bà điên đi tìm mặt trời… Có lần tôi trách, có lần giận dỗi vô cớ cho rằng em xa xôi quá nhưng sao trách được khi mà tôi cũng có lần như thế…
Trách chăng, là do những đứa con gái như tôi và em, đã từng yêu quá nồng nàn, trái tim mong manh và nhạy cảm trước cuộc đời, cần một ánh nhìn không phải là xót thương mà là thấu hiểu và yêu chúng tôi nồng nàn hơn gấp bội, gấp nghìn, gấp vạn lần cái tình yêu trong tim.
Nhiều người không hiểu có khi bảo rằng chúng tôi là những người nghiện nỗi buồn... Ơ mà, mọi người hoàn toàn sai ấy chứ, sao lại nghiện buồn, vì cuộc đời như những con sóng dập dềnh vỗ, đưa chúng tôi lên rồi hạ xuống… Đau gấp vạn lần và hạnh phúc cũng vạn lần. Đấy là cuộc đời đã ban tặng cho chúng tôi một trái tim mong manh, bạt phếch trong gió, cát bụi nhập nhòa che đi cái yêu thương nồng nàn ối đỏ…
Tôi thích được gọi là tri kỷ, tri âm với một sự hạnh ngộ nào đó trong đời mình. Va vấp vào nhau. Chếnh choáng. Mỉm cười với nhau. Có lời tri ân chân thành bởi sự nhìn thấy trong nhau Đơn giản thế thôi…
Tình yêu, tự muôn đời lay lắt, sau một cuộc tình bão nổi. Vì những đứa con gái như chúng tôi mênh mang nên cả cái người mà chúng tôi gọi là yêu đấy cũng mênh mang tựa như thế, Ghép vào nhau, một độ hoàn hảo tương đối. Khó tìm. Để đến khi bứt ra, tách rời nhau, nó khập khiễng hơn cả giây phút ban đầu…
Cuộc tình ra đi, có chăng tồn tại cái gọi là nuối tiếc? Hoàn toàn không! Bởi, khi yêu là đáng yêu. Khi chia xa là đáng chia xa. Chỉ là tự dưng mất đi một mảnh ghép, trống huơ trống hoác…
Một gia đình… biết bao những muộn phiền và lo toan, chỉ bởi chúng tôi muốn yêu thương quá tầm tay với, muốn ôm trọn, muốn bao bọc tất cả mọi người tránh những bộn bề của cuộc sống… Vậy mà đã bao lần bất lực trước điều đó…
Bạn bè, ai đó hiểu, xin dành một lời cảm ơn chân thành từ tận thẳm sâu. Còn như nếu không hiểu, có thể giận hờn, có thể bỏ lại chúng tôi trên con đường vắng… Dẫu rằng, ở bất kỳ nơi đâu, trái tim, ánh mắt, bàn tay tôi vẫn vươn ra để được chạm vào họ…
Thế thôi!
Tháng ngày cũ rích, bất chợt nghĩ về những đứa con gái như tôi… Ai đó, hiểu đúng cũng được mà lệch lạc cũng được… Chỉ biết rằng chúng tôi, yêu lắm cuộc đời này, muốn chắt chiu từng giọt cảm xúc, trân quý từng phút giây giữa cuộc đời chìm nổi, thênh thang…