Em cũng có một bài thơ như thế, ba giờ sáng còn ngồi đọc cùng anh, chiếc điện thoại ấm lên trong tay, nối những vần thơ không đề viết trong ngày nhiều gió. Em vẫn nhớ những bài thơ ấy, được thì thầm giữa nhịp thở nhẹ thật nhẹ của đêm, có lúc say sưa có khi lặng nhịp, vần thơ xếp lại hẹn ngày mới lên.
Đã từ lâu rồi, nhiều đêm anh đã thao thức nghĩ về em. Anh biết em - người con gái mà số phận đã dành cho anh - đang ở một nơi nào đó. Và anh sẽ tìm em.
Thiên hạ cười anh si mê em quá độ, người đời cười anh ngông cuồng ngạo mạn, bạn bè cười anh là đồ ngốc... Anh cười họ không hiểu gì về tình yêu. Yêu là chấp nhận cho đi rất nhiều dù nhận lại chẳng đáng bao nhiêu, yêu là vui khi thấy người mình yêu hạnh phúc.