Em đến với anh, một ngày biển gào thét dữ dội, trời không trong xanh, chẳng có gì là lãng mạn anh nhỉ? Không hiểu tình cờ hay duyên số những cuộc hẹn của em, của anh, của biển đều là những lúc biển không lặng im.
Tan buổi học tôi lon ton bước ra khỏi lớp. Mắt tôi chợt sáng lên khi bắt gặp tên hồi sáng. Không thể lẫn lộn được với cái dáng to kềnh càng và chiếc áo sơ mi màu mận chín. Tôi hăm hở bước nhanh tới đập tay lên vai hắn:
Từ lần đầu gặp anh, em vẫn còn nhớ anh mặc chiếc sáo sơmi sọc to bảng, đang cặm cụi cùng chuyên gia người nước ngoài chỉnh sửa chiếc máy game. Lúc đó thật lòng em nghĩ anh là người em tìm...