Có phải giờ đây có một người đang thay anh bấm số 09... và bấm nút gọi...?
Có phải tiếng chuông quen thuộc ấy đã không còn dành cho anh.?
Có phải mùa đông ở đây sẽ dài hơn mọi năm...?
Có phải rồi thời gian qua đi, nỗi nhớ em sẽ không còn làm anh đau..?
Có phải mai đây, vào 11h11, anh sẽ khóc...?
Bây giờ, cô biết rằng thiên đường không chỉ có một. Chỉ cần có được thứ hạt giống gọi là hạnh phúc, cô có thể rải ở bất cứ nơi nào và nhất định mọi trái thơm tình yêu đều sẽ đâm chồi.
Tôi viết truyện này khi lần đầu được nghe bản nhạc hòa tấu Love is blue của Paul Mauriat. Tình yêu màu xanh vì đấy là màu của hy vọng, tôi cũng đồng ý vậy. Và một lần ngồi trên xe buýt màu xanh, tôi đã may mắn gặp một cô gái rất vui tính. Tôi cứ tưởng tình yêu rồi sẽ xảy ra nhưng oái ăm thay “cái màu xanh kia” đã lừa gạt tôi.
Phải chăng màu xanh còn là màu giúp người ta dễ lừa gạt nhau ?