Chỉ còn vài tháng ngắn ngủi nữa thôi, anh sẽ rời xa mái trường này và xa cả em nữa. Em muốn thời gian hãy ngừng laị, hãy để cho chuyến tàu li biệt tạm ngừng quay nhanh những bánh xe trên đường ray chuyển động, nhưng liệu rằng có những khoảnh khắc ấy? Và liệu rằng em có đủ can đảm để nói cho anh biết không? Liệu anh có biết rằng đã có một người luôn luôn dành trọn trái tim cho anh không???
Một năm học quen anh, em chỉ biết gửi tình cảm của mình qua những trang thư không bao giờ được gửi. Em chỉ biết mong anh qua những ánh mắt dõi nhìn từ xa. Đã có lúc em nghĩ rằng, phải chăng mình đang đuổi theo những giấc mơ ảo ảnh? Tại sao em không có đủ can đảm để đối diện trước mặt anh? Tại sao em không có cơ hội để nói được lời yêu thương? Tại sao anh cứ mãi là một giấc mơ mong manh của em???
Giờ em biết làm gì đây khi mà anh đã sắp xa em, hay ta cứ để mặc cho dòng đời trôi đi và chỉ để có anh trong hồi ức của em?
Có người đã nói với em rằng: "Khi ta trao cho ai đó một tình cảm mà không được đáp lại thì hãy hài lòng vì nó đã lớn lên trong trái tim mình", nhưng "Thật buồn khi tình cảm của ta chỉ là đơn phương và buồn hơn khi không có đủ can đảm để nói cho người ấy biết tình cảm của mình"!!!
Buồn thật đấy anh ạ! Anh có biết điều này và đang ở một nơi xa nào đó anh có còn nhớ về em không? Nhưng có lẽ em sẽ im lặng bởi có thể em sẽ mất anh. Một lúc nào đó chợt nhớ về ngày xưa anh hãy nhớ về mái trường mà có em và anh đã biết nhau. Còn em, em sẽ giữ mãi cho mình hình ảnh của anh, dù rằng có một người chẳng bao giờ biết đến và dù rằng đó chỉ là một tình yêu không bao giờ nói ....!!!