* Ðừng nên thờ ơ với những gì đã quá quen thuộc với bạn. Hãy giữ chắc lấy chúng như những gì quan trọng nhất, vì sẽ có lúc bạn cảm thấy tiếc nuối khi những điều thân thuộc ấy mất đi.
1- Đang là những ngày nắng nóng, bất chợt một buổi sáng tỉnh giấc, thấy một hơi gió lạnh trườn qua khe cửa và phảng phất bay qua bay lại trong gian phòng. Khoác thêm cho mình chiếc áo mỏng, tôi đẩy cửa đi ra phố. Xỏ hai tay vào túi quần, tôi bước đi chậm rãi.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà Kosoji đã ở đây một tuần. Kosoji biết mình không còn là mơ nữa, mặc dù cô hoàn toàn không biết tại sao cô lại ở bên cạnh Tasoji, tại sao cô lại lạc vào thế giới này. Cô nghĩ là bố mẹ chắc giờ đang rất lo lắng cho cô. Nhưng cô biết làm sao đây, cô hoàn toàn không thể quay trở về được. Mỗi khi trời sáng, cô đều mong mình đang ở nhà với tiếng gọi quen thuộc của mẹ.