NGười ta thường nói thích một người là mong người đó được vui, yêu một người là mong người đó không buồn, còn ghét một người là mong không phải gặp người đó. Nếu vậy thì Như đang thích, đang yêu hay đang ghét? Con người thật lạ, đôi lúc ngộ nhận đó là tình yêu rồi phủi phăng đi áp đặt chỉ là thích nhưng mà lại không muốn gặp, không muốn giận hờn hơn nữa....Có lẽ tình yêu giống như là cầu vồng trong đêm mà nếu chỉ nhìn lướt qa thì sẽ nhầm tưởng với những đám mây tầm thường còn nếu nhìn thật kĩ thì thấy cầu vồng sao mà xa xăm thế. Ôi, yêu đấy, ghét đây, nhưng mà tất cả cũng chỉ ở tận tít nơi chân trời, sẽ không bao giờ chạm tới được, để rồi một ngày tình yêu và nỗi căm ghét ấy sẽ theo cầu vồng đi mãi, không bao giờ qay trở về. Là Minh đấy, Minh bước đến cuộc đời Như nhẹ nhàng như một cơn gió mùa thu, nụ cười ngọt ngào cùng giọng hát ấm áp chạm vào trái tim Như thật khẽ... " Mưa có biết đợi chờ nhớ mong, mưa có tháy vòng tay đón em mỗi lần...". Như từng rất ghét mưa, ghét cái cảm giác bùng nhùng trong tấm áo nilon, ghét cả cái đoạnđường lầy lội làm ướt hết đôi giày trắng của Như. Nhưng h, Như thích mưa, Như thích cảm giác mưa lạnh phả vào mái tóc, thích cả con đường dưới mưa long lanh như trong truyện cổ tích, có lẽ thích nhất vẫn là cái cảm giác được nhớ lại ngày đầu tiên Như nói chuyện với Minh. Như từng đọc được một câu thế này: " Nếu cuộc hẹn đầu tiên diễn ra dưới một cợn mưa thì đôi tình nhân sẽ vĩnh viễn thuộc về nhau", và Như tin, Như hi vọng. Minh đến với Như cũng từ một cơn mưa, cơn mưa bất chợt trong buổi chiều tan lớp, sân trường vắng lặng không còn cả tiếng chim kêu, chỉ còn tiếng thở dài của một con nhóc ghét mưa và ánh mắt ngạc nhiên của một thằng nhóc nghịch ngợm. Có lẽ ngay cả trong giấc mơ Như cũng không thể nào tin chuyện đã xảy ra, Như nhớ như in cái cảm giác tim đập thình thịch khi Minh nắm lấy tay Như chạy ào ra màn mưa xối xả bỏ mặc tiếng kêu vô vọng của Như: - Ơ! Này tớ có qen ấy đâu... Minh không qay lại nhưng Như biết cậu có nghe thấy và cậu đang cười, chính nụ cười ấy, nụ cười ấm áp tỏa nắng ngay cả trong một ngày mưa ào ạt như thế đã cướp mất tình yêu đầu tiên của Như, và cả giọng hát ngọt ngào quyện trong giai điệu nhẹ nhàng của tiếng đàn guita nữa. Hai người không qen nắm tay nhau bước vào qán trà sữa, gọi hai cốc vị cà phê trân châu rồi người con trai đứng dậy đánh đàn hát tặng người con gái. Không phải là rất lạ sao, cứ nhìn cái miệng há hốc của Như lúc ấy thì biết. Như xin thề rằng Như đã thấy Minh nháy mắt với Như và Như cũng thề lần hai rằng Như có thể ngã vào trong đôi mắt ấy. MỘt ngày mưa, quán trà sữa mang tên " Thích? Yêu? Ghét" vang lên bản gui ta buồn từ chiếc đài radio, có một cô gái đang ngồi lặng nhìn mưa rơi còn tay thì cứ khuấy tưởng chừng muốn vỡ cả chiếc cốc trà sữa vị cà phê trân châu. Bốn năm rồi, Như đã chôn giấu cảm xúc của mình trong bốn năm, bốn năm bên Minh, hình như là tình yêu đấy nhưng cũng không hẳn là tình yêu, cứ lập lờ mờ mờ trong tâm trí của Nhu và cả của người khác nhìn vào. HÔm qa, Minh đi rồi, chiếc máy bay cất cánh lên những đám mây để đưa Minh đến xứ Hàn xa xăm lạnh lẽo. Minh đi không phải vì Hân sao, vì tình yêu từ hồi mẫu giáo mà tới tận tuần trước Minh mới cho Như biết. Như buồn, Như không muốn gặp Minh nữa và Như cũng muốn Minh được vui, Như cười tam biệt Minh mà nhìn thoáng qua thì người ta bảo Như với Minh là đôi bạn thân lắm. Minh đi rồi, Minh đi theo cầu vồng xa Như mãi, để lại cho Như bao nhiêu cảm xúc cồn cào. Giờ liệu Như đang yêu, đang thích hay đang ghét Minh? Hình như không phải.
Như rất quý Minh! ÔI, tình bạn....